Tít...!tít...!tít...
Mi tâm khẽ động đậy, ánh sáng chói chang truyền vào mắt.
Tôi cố mở mắt ra, bỗng dưng thấy mệt mỏi và kiệt quệ vô cùng, cảm giác như thân xác này thật nặng nề làm sao.
Khung cảnh mờ mờ ảo ảo trước mặt đang dần trở nên rõ ràng.
Tôi phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh, bên tai là tiếng máy Monitor đang kêu vang khắp không gian.
Khung cảnh xung quanh lờ mờ truyền vào mắt tôi...
Đây là bệnh viện? Tôi nhìn xuống tay mình, nơi cổ tay đang được băng bó bởi những lớp vải trắng chồng chéo lên nhau.
Tôi vẫn còn sống?
Khi tôi phát hiện ra điều ấy, tôi cảm thấy mệt mỏi và khủng hoảng kinh khủng...!Giống như là mình vừa bị đẩy xuống một hố sâu tuyệt vọng.
Tại sao chứ? Tại sao tôi lại tỉnh dậy, tôi không muốn thế này, tôi không muốn đối mặt với mọi thứ đang diễn ra trong cuộc sống của tôi.
Nước mắt cứ như vậy mà tràn ra khỏi bờ mi của tôi, trái tim này như đang cố gắng hết mức có thể để hoạt động hết công suất của mình, dù rằng nó đang đến giới hạn...
- Uyển Hạnh, em cảm thấy thế nào rồi? Đừng khóc, anh rất đau lòng.
Tiếng nói trầm thấp quen thuộc vang bên tai khiến trái tim tôi đau hơn bao giờ hết, tôi đưa đôi mắt ngập nước lên nhìn phía đối diện.
Trước mặt tôi hiện hữu một gương mặt mà người đàn ông tôi thương, nhưng chính người đó cũng khiến tôi khổ sở và quằn quại, chính người đó đã đẩy tôi đến bước đường này, là người mà tôi không muốn gặp nhất!
Vũ Đình Phong ngồi cạnh tôi, tay nắm chặt lấy tay tôi như sợ mất, đôi lông mày đen nhánh nhíu lại, đôi mắt buồn đượm bày lộ ra trước mắt tôi.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chú sở hữu đôi mắt này...
- Chú...!đi ra...!đi...
Tôi trở nên kích động, cả cơ thể run rẩy, tôi không muốn nhìn thấy chú...!tôi ghét chú và hận chú.
Nhưng hành động tiếp theo của chú khiến tôi sững sờ, chú không làm theo lời tôi nói, chú vùi mặt vào tay tôi, hôn lên mu bàn tay tôi rồi nói:
- Anh không đi đâu hết! Anh không bao giờ rời xa em nữa...!Tại sao em lại đối xử như thế với anh? Anh đã nói có chuyện gì nhất định phải nói cùng anh.
Tại sao cứ giấu giếm như thế.
Anh đã rất sợ...!rất rất sợ.
Anh không biết phải làm sao, lần đầu tiên trong đời anh bất lực như thế.
Là một vị bác sĩ, đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết nhưng khi nhìn em đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, anh đã vô cùng sợ.
Em có biết anh khổ sở thế nào khi nhìn thấy em nằm trong một bể máu đó không? Anh gọi em nhưng em không nghe thấy, em cứ nằm bất động ở đó thôi.
Anh sợ...!anh sợ không còn nghe thấy tiếng em nhiếc móc, không còn nghe thấy em bĩu môi hờn dỗi, thà em chửi bới hay nói những lời đau đến thấu tâm can anh còn hơn là em cứ im lặng như vậy...!Sự im lặng đó rất đáng sợ.
Anh sợ nhiều thứ, anh sợ mình không đưa em đến viện kịp thời, anh là bác sĩ nhưng không thể khiến em tỉnh lại.
Giây phút đó khó chịu lắm em biết không? Đừng làm như vậy một lần nữa...!đừng giết chết trái tim của anh...
Tôi không hiểu chú đang nói cái quái gì nữa...!Tôi mở to mắt, nước mắt thi nhau chảy ra từ hốc mắt kiệt quệ.
- Ch...ú...đang...nói...gì...thế.
- Anh không thể sống thiếu em.
Em ghét anh, hận anh, có thể giày vò anh nhưng xin em đừng biến mất.
Nếu em chọn cách bỏ trốn, anh nhất định sẽ tìm em bằng được, bất cứ đâu, nhưng nếu em chọn cách đó, anh thực sự không thể nào sống nổi.
nên em đừng làm vậy nữa...!xin đừng rời xa anh, xin đừng bỏ anh.
Trái tim tôi trở nên run rẩy kịch liệt, nước mắt chảy nhiều tới nỗi tôi không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, lời nói ấm áp ấy vẫn vang bên tai tôi, chỉ là...!nó khiến tôi cảm thấy khó tin...!Tại sao...!tôi lại trở nên quan trọng như vậy với chú? Tại sao? Không phải là chú muốn chà đạp tôi hay sao?
Tôi thẫn thờ ngước đôi mắt ngập nước nhìn chú, chú lại đang nói dối nữa rồi...!Chú đang thương hại tôi phải không? Chắc chắn là như vậy, chú cũng như bọn họ.
Cùng chung mục đích, đến để làm tổn thương tôi, nhưng chỉ khác ở chỗ, chú sẽ nói những lời ngon ngọt khiến tôi cảm thấy mình như được bay lên thiên đường, sau đó, chú sẽ đẩy tôi xuống địa ngục sâu thẳm...!Chú ác độc như vậy đấy! Tôi ghét chú nhiều lắm!
Tôi cố mấp máy đôi môi khô khốc và cổ họng bỏng rát của mình để nói:
- Chú...!dối trá...!chú...!đi ra...
Vũ Đình Phong bỗng dưng ngước mắt lên nhìn tôi, khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như chết lặng.
Từ đôi mắt hẹp dài ấy chảy ra một giọt nước ấm nóng...!Đó là lần đầu tiên, tôi thấy chú khóc...
- Sao em ngốc thế hả Uyển Hạnh, em không nhận ra sao? Là một bác sĩ, anh nhận ra rõ ràng mọi hậu quả của việc quan hệ tình dục.
Trong đời anh chưa có tiền lệ quan hệ với ai mà không dùng baocaosu.
Nhưng khi chúng ta ân ái với nhau anh chưa bao giờ sử dụng biện pháp phòng tránh.
Như vậy không đủ để nhận ra...!em quan trọng với anh như thế nào sao?
Lời nói của chú như sét đánh ngang tai tôi...!cả người tôi ngây ngốc như một cái cây.
Rốt cuộc thì...!chú đang nói cái quái gì vậy.
- Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều, em có nghe rõ không? Anh chỉ chờ em tỉnh lại để nói điều này mà thôi.
Em đi rồi làm sao anh có thể nói cho em nghe được nữa đây? Anh chưa từng lừa dối em.
Anh không thể sống thiếu em, xin em đừng bỏ đi.
Có chuyện gì hãy nói cùng anh có được không em? Mình cùng bắt đầu lại có được không? Đừng làm như thế, anh rất sợ...
Dứt lời, chú áp đôi tay lạnh giá của tôi vào khuôn mặt ấm áp của chú, chú vẫn hôn lên tay tôi như thể rất trân trọng, tôi có thể cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng trên bàn tay lạnh ngắt của tôi...!Hành động và lời nói ấy như khiến cả cơ thể tôi chết điếng.
Nơi trái tim không ngừng đập liên hồi, tôi cố gắng thều thào nói:
- Chú...!đang...!nói...gì...thế?
- Anh chưa từng lừa dối em bất kể điều gì, anh chỉ mong em tỉnh lại để lắng nghe anh nói.
Nếu em không tỉnh lại, anh sẽ hối hận cả đời mất.
Anh không muốn em phải tiếp tục gồng gánh và chịu đựng như thế nữa.
Để anh bảo vệ em có được không? Anh xin em đấy...
Đây là mơ có phải không? Những điều chú nói khó tin quá, tôi không thể tin nổi,