- Chúng ta đi đâu đây?
Chú nắm lấy tay tôi, hôn lên mu bàn tay tôi một cách đầy trân trọng.
- Đi tìm lại lòng tin của em.
Cách chú nắm tay, cách chú nhìn tôi đầy âu yếm và cả cái đôi mắt si tình đó như hạ gục trái tim sắt đá của tôi.
Hai má tôi hồng lên, cố trốn tránh ánh nhìn đó.
Cách đây vài ngày, chú đã từng nói với tôi rằng chú sẽ làm tôi tin chú, tôi chắc rằng chú đã có một kế hoạch từ trước đó.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn bị mắc kẹt trong đống suy nghĩ rối rắm của mình, về chuyện giữa tôi, chú và Cao Mỹ Hạnh, nhưng dù có nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không thể ra vấn đề.
Đầu tôi tràn đầy những suy nghĩ rối ren và quẩn quanh, tất cả những luồng suy nghĩ đó rối như một quận len vậy.
Cơ bản, tôi không biết phải tin ai.
Với lại, trước những hành động gần đây của chú, trái tim sắp hỏng của tôi như được ban lại sự sống.
Không muốn công nhận đâu, nhưng dù có cố gắng phủ kín và che giấu, thì sâu thẳm trong lòng tôi, tôi biết rõ...!là tôi yêu chú...
Cuộc sống của tôi như bị đảo ngược trở lại vậy, giống như là ông trời vừa vẽ cho tôi một cuộc đời mới hệt như một giấc mộng.
Trước đây, khi hai chúng tôi sống cạnh nhau, chú vẫn hay bỡn cợt với tôi.
Tất cả những gì tôi cảm nhận ở chú là một sự trêu đùa, tôi thực sự đã nghĩ chú chơi đùa với tình cảm của mình khi nhìn thấy chú ở cùng Cao Mỹ Hạnh.
Nhưng tôi tin chắc rằng, dù chú có bông đùa thì chú cũng không phải kẻ dễ dàng nói lời "yêu" một cách tùy tiện.
Còn nữa...!lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhìn thấy một người đàn ông khóc, thế nên hình ảnh đó như cắm rễ trong trái tim nhỏ bé của tôi...!Thực sự, tôi phân vân lắm, chỉ có một trong hai người lừa dối tôi, một là Cao Mỹ Hạnh, hai là chú.
Tôi mong mình sớm có thể nhìn ra được sự thật.
Tôi có nên tin chú hay không?
Tôi khẽ đưa mắt nhìn sang bên cạnh, chú vẫn đang tập trung lái xe, một tay đặt trên vô lăng điều khiển, một tay còn lại cứ giữ chặt bàn tay nhỏ bé của tôi, những ngón tay đan vào nhau thật khít chặt.
Hành động ấy khiến tôi không quen, có chút ngại ngại.
Vài lần tôi muốn buông ra nhưng lại bị chú giữ lại rất chặt.
Chiếc xe của chú dừng lại ở một quán cafe.
Chú mở cửa xe giúp tôi, cẩn thận đỡ tôi ra ngoài rồi nắm chặt bàn tay của tôi đi vào trong.
Đây là một quán cafe cổ kính, chẳng hiểu sao khi bước vào quán này tôi thấy hồi hộp kinh khủng, giống như mình đang chuẩn bị biết một thứ bí mật gì đó.
Tôi có gặng hỏi nhưng chú cứ bảo bí mật nên tôi càng thêm tò mò.
Những chiếc ghế được xếp sát và khin khít với nhau.
Chú đưa tôi đến một chiếc bàn, còn gọi một ly nước cam cho tôi uống, sau đó chú dặn tôi ngồi ở đây, lát nữa có thế nào cũng không được nói gì mà chỉ được lắng nghe thôi.
Hành động kỳ quặc này của chú như khơi dậy sự tò mò trong tôi, cảm thấy bồn chồn kinh khủng.
Nói xong, chú tiến đến cái một cái ghế ngồi đằng sau chỗ tôi ngồi sau đó ngồi xuống.
Chú muốn cho tôi xem điều gì vậy nhỉ? Đây là hai chiếc ghế tựa lưng vào nhau, tôi ngồi bên trên còn chú ngồi bên dưới đối lập nhau.
Với góc nhìn của người tiến đến, chắc chắn sẽ không thấy được tôi đang ngồi phía sau lưng chú, bởi giữa chúng tôi được ngăn cách bằng một lớp màn mỏng.
Hai tay tôi đan vào nhau, trong lúc bâng khuâng, tôi nghĩ vẩn vơ vài điều.
Khoảng mười lăm phút sau đó, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên nền đất, tiếng giày càng lúc càng vang to, như thể chủ nhân của đôi giày đang vô cùng gấp gáp, hình như, người đó đang tiến về phía này.
Tự dưng, trái tim của tôi đập liên hồi...
- Anh Phong, cuối cùng anh cũng đồng ý gặp em rồi!
Khi giọng nói này được cất lên, tim tôi đập như muốn xổ khỏi lồng ngực, sống lưng như có điện truyền tới...!Đây...!là giọng của Cao Mỹ Hạnh.
Nhưng khi nghe câu nói này, tôi có cảm giác cô ấy vô cùng yêu Vũ Đình Phong và rất mong chờ cuộc gặp mặt này.
Hai tay tôi đan vào chặt hơn, móng tay khảm sâu vào lớp da thịt mỏng manh.
- Cô ngồi xuống đi.
Chú cất giọng lạnh lùng, nghe ra không có một chút cảm xúc nào trong đó.
- Anh Phong...em...
- Tôi không muốn vòng vo, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
Bất chợt, cả hai người im lặng khiến cho không gian chùng xuống rất nhiều, lồng ngực tôi bất giác cũng bị bóp nghẹt.
Với phong thái của chú, tôi có cảm giác không lành...!hình như, thực sự giống như chú nói, Cao Mỹ Hạnh đang lừa dối tôi.
- Tôi nhớ rằng tôi và cô chỉ gặp nhau vài lần, tôi không có ấn tượng với cô lắm.
Một lần cô hẹn tôi tới khách sạn nhà cô mới khai trương, và một lần khác do mẹ tôi bắt ép.
- Anh Phong...!anh nói vậy là có ý gì?
- Là như vậy đấy, tôi nhớ rằng tôi chưa bao giờ nói yêu cô, hay thích cô, thế quái nào mà cô lại tư biên tự diễn ra tôi là bạn trai của cô từ khi nào vậy?
Nghe đến đây, cả cơ thể tôi trở nên ớn lạnh, trái tim đập bất chấp cả nhịp điệu, trong lòng như có ai đang cào xé, tôi vô cùng muốn biết câu trả lời của Mỹ Hạnh lúc này.
- Anh...em...!em...!không hề như vậy...
Sự run rẩy trong lời nói của Mỹ Hạnh đã đánh đổ bờ tường của sự tin tưởng tôi dành cho cô ấy.
Chính tai