Kiều Anh nghe vậy thì bĩu môi nói:
- Tận hai năm lận, mà...!em nghe nói khi kết thúc đợt nghiên cứu sinh này anh sẽ trở về Việt Nam phải không? Lương bác sĩ mới ra trường vào viện làm không được cao lắm thì phải.
Đến bao giờ anh mới mua nổi một cái túi He.rmes cho em vậy? Bạn em, con Trà cũng là du học sinh như em nhưng nó may mắn hơn, yêu được đại gia bên này, chuẩn bị cưới nhau rồi, ngày nào nó cũng được diện đồ hiệu, nhìn mà ghen tỵ...
Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô ấy lặp lại câu nói này, cô ấy luôn đem tôi ra để so sánh với bạn trai của bạn thân cô ấy.
Điều đó khiến tôi mệt mỏi vô cùng, tôi đưa hai tay day day trán mệt mỏi nói:
- Kiều Anh, ý em là gì vậy?
- Em không có ý gì đâu...!chỉ là em thấy buồn thôi, vì anh không cho em những thứ mà em xứng đáng được có.
Nếu bỏ qua anh, em sẽ yêu một doanh nhân nào đó ở bên này, đủ sức bao nuôi em...
- Kiều Anh!
Cuối cùng tôi không thể chịu được mà gắt lên, đã quá nhiều lần tôi nhịn cô ấy rồi.
Tôi là một thằng đàn ông, cũng có tự trọng chứ không phải là con vật đâu mà không có cảm xúc? Rõ ràng khi đến với nhau, Kiều Anh rất hiểu hoàn cảnh của tôi, tôi chỉ là một du học sinh với học bổng toàn phần và nhận đồng lương ít ỏi từ viện để trang trải cuộc sống.
Cô ấy đồng ý với tôi, những khoảng thời gian đầu tiên tôi đã vô cùng hạnh phúc khi có cô ấy trong đời, nhưng...!càng ngày tôi càng thấy được sự thay đổi của cô ấy.
- Em nói sai cái gì chứ? Anh không tự nhìn nhận lại bản thân