Suy nghĩ lại khoảng thời gian tôi từng trải với cô ấy, ruốt cuộc đối với cô gái này, tôi có cảm giác như thế nào nhỉ? Tại sao tôi lại muốn ở cùng cô ấy nhiều thế? tại sao tôi không còn hứng thú với những cô gái khác nữa? Vô vàn câu hỏi tại sao được hiện lên...!Cả đêm đó, tôi thức trắng để nghĩ về Uyển Hạnh.
Những ngày về sau, tôi không làm phiền Uyển Hạnh nữa.
Một phần vì tôi chưa thể xác định tình cảm mình dành cho cô ấy là như thế nào, một phần khác là vì trốn tránh, cứ nghĩ đến Kiều Anh là tôi lại thấy sợ.
Thì ra, bấy lâu nay tôi không thể tiến tới với bất kỳ cô gái nào là vì bóng ma trong quá khứ.
Tôi cũng thấy cô ấy trốn tránh tôi, nhưng lần này tôi không ép hay chủ động với cô ấy nữa.
Tôi nghĩ tôi và cô ấy cần thời gian để suy nghĩ.
Nhưng không gặp Uyển Hạnh, không nói chuyện với cô ấy làm tôi cứ có cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó, hình như...!tôi nhớ cô ấy! Tôi khẽ thở dài, công việc ở viện tôi cũng không tập trung để làm cho tốt được.
Uyển Hạnh, rốt cuộc thì tôi đối với em là như nào?
Yêu?
Một chữ "yêu" này hiện trên đầu tôi làm tôi thấy sợ.
Không, tôi không muốn yêu, ít nhất bây giờ là chưa.
Tôi sợ lại gặp phải Kiều Anh thứ hai, tôi biết em không phải là con người như thế.
Nhưng con người dễ thay đổi, Kiều Anh từ một cô gái ngây thơ cũng trở thành con người ham vật chất như vậy mà.
Với lại, suốt thời gian qua tôi cũng chỉ có ham muốn thể xác với em, về những cảm xúc kia, tạm thời tôi không muốn nhắc đến.
Tôi sợ nghĩ sâu nghĩ xa, tôi lại phát hiện ra mình có cái gì đó với em...
Có một người phụ nữ lạ đến gặp em, hình như đó là người quen của em, bà ta cứ nhìn tôi chằm chằm, đôi lúc vô tình gặp ngoài đường bà ta còn tiến tới chủ động bắt chuyện với tôi, hỏi tôi là chủ phòng trọ nơi em đang ở phải không? Tôi cũng gật đầu, chỉ vậy thôi mà bà ta nói chuyện với tôi rất lâu, toàn chuyện trên trời dưới biển.
Bà ấy hỏi tôi làm nghề gì, còn vô duyên hỏi tôi lương bao nhiêu mỗi tháng.
Thực sự, tôi rất ghét người khác nói chuyện với tôi mà muốn đào sâu thông tin về tôi, nhất là vụ lương lậu một vấn đề nhạy cảm.
Điều ấy cực kỳ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi chưa từng gặp ai vô duyên như bà ấy, tại sao em có thể sống với một người mẹ thực dụng như được nhỉ? Nhìn em với bà ấy như hai người khác hẳn nhau vậy.
Dạo gần đây, tôi thấy em hay buồn, một buổi tối chúng ta gặp lại nhau sau một thời gian tránh né.
Đã rất lâu rồi em và tôi mới cùng về chung đường.
Nhưng em dường như chẳng để ý đến tôi, em cứ như người mất hồn.
Khóe mắt em ươn ướt như vừa khóc, nhìn cảnh ấy tôi sững sờ.
Tôi mới thấy em khóc hai lần, lần đầu là lúc em gặp chuyện suýt bị cưỡng bức và lần này.
Tôi biết em là con người mạnh mẽ, ít rơi nước mắt trước người ngoài, nhưng sâu bên trong là một nội tâm mỏng manh.
Dù em đã bước vào phòng và đóng cửa rồi, nhưng tôi cứ nhìn theo cái cánh cửa kia mãi, tôi khó chịu, có cái gì đó đang cào nát lòng tôi chỉ vì nhìn thấy em khóc.
Lòng tôi chùng xuống rất nhiều, tôi muốn tiến đến gõ cửa phòng em, nhưng lại sợ em nạt nộ, lại sợ nhìn