Bởi vì...!em yêu tôi! Bởi vì lẽ đó mà em muốn bảo vệ lòng tự tôn cao ngút trời của mình trước người đàn ông em yêu...!Chỉ vì như thế mà em chịu đựng, chỉ vì như thế mà em nói hận tôi.
Nghĩ kỹ lại tôi dần hiểu ra mọi chuyện.
Em chẳng có lý do để hận tôi trong khi tôi với em chưa tiến tới một mối qu.an h.ệ sâu đậm.
Tại sao em ngốc như thế?
Tôi hẹn bà Ánh- mẹ của Hạnh sau giờ làm gặp tôi.
Lúc ra về, tôi đưa cho bà ấy hai trăm triệu vì nghe nói gia đình em đang bị siết nợ.
Tôi không muốn em lại vì gia đình bán thân một lần nữa nên đưa tiền cho mẹ em, tôi nói bà giữ bí mật, không cho em biết, bà ấy cũng đồng ý, còn khen tôi là người con trai tốt, nhất định phải làm con rể của bà.
Tôi không nghĩ gì nhiều nữa, tôi dặn bà ấy nếu cần tiền thì cứ đến tìm tôi, số tiền đó đối với tôi không đáng là bao nhưng đừng nói với Hạnh.
Những lần về sau, bà ấy thường đến tìm tôi để lấy tiền.
Về phần Hạnh, tôi thương em nhiều lắm.
Tôi tự trách mình nhiều hơn vì không nhận ra tình cảm thật sự trong đôi mắt của em.
Nhưng khi về nhà, tôi lại thấy em...!đi cùng một người đàn ông khác về nhà.
Điều này như đạp đổ hết mọi thứ tốt đẹp về em mà tôi vừa nghe, trong cơn ghen mù quáng, tôi lại mắc sai lầm.
Tôi nảy sinh ra lòng đố kỵ mà dẫn một cô gái khác về nhà để chọc tức em.
Thực sự, tôi không có ý gì với cô ta, chỉ là, tôi muốn em trải qua cảm giác như tôi đã từng.
Hơn cả thế, tôi muốn em ghen...!ghen là biểu hiện rõ ràng nhất của tình yêu.
Em ghen lắm nhưng không nói ra, tôi đương nhiên nhận ra điều đó trên gương mặt em, vốn chỉ định làm em tức giận rồi một lát nữa sẽ cho em biết toàn bộ sự thật.
Tôi không muốn chúng tôi cứ vậy mà giấu giếm nhau, làm nhau đau, làm tổn thương nhau.
Tôi muốn chia sẻ với em