Chương 25
Sam Sam quỳ trên mảnh đất trồng củ cải, chăm chú nhìn một lúc lâu rồi mới đưa tay nhổ vài cây lên, sau đó quay sang nhìn đám người đang câu cá ven hồ, tâm lý mất cân bằng nghiêm trọng.
Nhà tư bản gì đó đúng là quá hủ bại, câu cá thì câu cá chứ, còn dựng cả một ngôi nhà gỗ chống lạnh, cả đoàn người ngồi trong đó uống trà câu cá trò chuyện thoải mái, cô lại run lẩy bẩy trong gió lạnh để nhổ củ cải!
Nhân viên chính thức cũng không được sai khiến thế này chứ!
Sam Sam bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về khả năng bãi công…
Nhưng cứ nhớ đến mình đang ăn ở nhà người ta, tiền vé máy bay cũng phải mượn người ta, suy nghĩ mới manh nha của Sam Sam lại bị dập tắt, thôi bỏ đi bỏ đi, đám củ cải này xem như là tiền trọ vậy…
Sam Sam đành cam chịu phận nhổ củ cải, chỉ thỉnh thoảng không kiềm chế được mà nhìn về phía hồ nước, lần nhìn trộm thứ N lại chạm ngay vào ánh mắt của Phong Đằng. Ánh mắt anh lóe lên, rồi đứng lên bước đến chỗ cô.
Sam Sam vội vàng cúi đầu làm ra vẻ chuyên tâm nhổ củ cải.
“Tiết Sam Sam, đây là thành quả nhổ củ cải nãy giờ của cô?”.
Theo âm thanh trầm khàn quen thuộc, trong tầm mắt của cô bỗng xuất hiện một đôi giày nam màu đen, trong lòng Sam Sam có phần ấm ức, cũng mặc kệ anh, ngón tay cào vào bùn đất, ậm ừ đáp lại mấy chữ: “Tay cứng, nhổ không được”.
“Tiết Sam Sam”. Phong Đằng hơi cúi người, như thể đang quan sát vẻ mặt cô vậy, “Cô nói không biết câu cá”.
“… Tôi có thể học mà”.
“Thế à?”. Âm cuối hơi cao lên như đầy ắp hoài nghi, “Nhưng, chẳng phải cô không có hứng thú với việc thả sợi dây dài để câu cá đó thôi?”.
Sam Sam ngẩn người, câu này sao quen quá… Sau đó, chuyện xương cá từ xửa từ xưa lại xuất hiện trong đầu…
“Tiết Sam Sam, cô không biết thả sợi dây dài câu cá to à?”.
Câu nói còn mơ hồ không hiểu lúc đó, bây giờ hình như bỗng có một hàm nghĩa khác. Tại sao bây giờ anh lại nhắc đến chuyện này? Sam Sam bỗng luống cuống tay chân, nhìn đám củ cải dưới đất, cố lấy hết can đảm, lắp bắp trả lời: “Bây giờ… bây giờ có hứng rồi”.
Nghĩ đến Nguyên Lệ Trữ, trong lòng lại có phần buồn bực, cô hờn dỗi nói: “Nhưng cạnh hồ cá nhiều người quá…”.
Đang than vãn à? Đôi mắt Phong Đằng như thoáng nét cười, anh bỗng hỏi: “Tiết Sam Sam, cô có muốn cho những người câu cá kia một tín hiệu?”.
Sam Sam nghi ngại: “Tín hiệu gì ạ?”.
“Tín hiệu báo với người ta rằng, hồ cá này đã có người bao rồi”.
Hả?
Sam Sam thắc mắc ngẩng lên nhìn anh, sau đó thấy mắt tối sầm lại, đôi môi tiếp xúc với một thứ gì đó ấm nóng.
Cô cô cô… hình như… bị hôn?!
Người đàn ông cao lớn cúi người xuống, bàn tay giữ lấy vai cô, hôn thật nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn chạm nước, sau đó thấy bộ dạng khờ khạo ngốc nghếch của cô, anh thấp giọng cười: “Đây là dấu mộc chuyên dụng cho hợp đồng bao thầu”.
…
Củ cải trong tay Sam Sam rơi xuống đất, lại trở về với cái hố mà nó mới vừa rời đi…
Sam Sam cuối cùng vẫn không đi câu cá mà quỳ xuống mảnh đất trồng củ cải, máy móc nhổ và nhổ, đựng đầy trong hai sọt.
Nguyên Lệ Trữ lại câu được đến mấy con cá, nhưng niềm vui thể hiện trên khuôn mặt nhìn sao cũng giống đang gượng cười. Lúc về, Nguyên Lệ Trữ cũng quá giang xe họ, vẫn dáng vẻ tươi vui hào hứng, chỉ thỉnh thoảng có vẻ thất thần. Nhưng so với bạn Tiết Sam Sam còn thất thần hơn, à không, Tiết Sam Sam đã hoàn toàn không còn “tinh thần” nữa.
Trong đầu cô chỉ còn lại những cây củ cải.
Trạng thái đó thậm chí còn kéo dài đến bữa ăn đêm giao thừa, một bữa dạ tiệc nhà giàu vô cùng thịnh soạn, ăn vào miệng lại toàn thấy vị củ cải…
Nhưng cũng không thể trách cô được, bất kỳ một cô gái bất hạnh nào bị mất đi nụ hôn đầu ở ruộng trồng củ cải, cũng sẽ không trở lại thành người bình thường nhanh chóng được.
Về sau, đến khi Phong Nguyệt nói phải về nhà thì Sam Sam mới hoàn hồn lại, bất giác kéo Phong Nguyệt, “Buổi tối cô không ở đây sao?”.
Trước kia thì có, năm nay ông anh chẳng phải đã có cô ở cạnh rồi ư. Phong Nguyệt cười híp mắt: “Ừ, sáng mai chúng tôi bay đến nhà Ngôn Thanh lúc bảy giờ hơn, đồ đạc vẫn chưa dọn dẹp”.
“Thế… thế…”. Sam Sam không biết nói gì, bỗng nảy sinh một ham muốn đêm nay sẽ gói ghém đồ đạc đến sân bay ngủ qua đêm.
Phong Nguyệt chớp chớp mắt: “Vui vẻ nhé!”.
Vui được mới lạ! Rõ ràng