Chương 37
Trên vai thi thoảng lại có cảm giác nóng bỏng ươn ướt, tê liệt khiến người ta run rẩy,
Sam Sam nửa mê nửa tỉnh mặc người ta hôn được một lúc rồi mới mơ màng cự nự: “Đừng, sẽ muộn giờ mất”.
“Hôm nay thứ bảy, em muộn cái gì?”.
Ủa, lại đến thứ bảy rồi?
Nhưng ai kia không đáng tin cậy, Sam Sam không thèm tin. Trước đó không lâu có lần cũng sáng sớm bị ai đó đè xuống ăn thịt, cô nghĩ thứ hai phải đi làm, kết quả ai kia cứ khăng khăng nói vẫn là chủ nhật, cô vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mụ mẫm nên bị lừa. Bị người ta ăn sạch từ đầu đến đuôi rồi ngủ đến tận trưa, tỉnh dậy mới phát hiện…
Thì ra đúng là thứ hai a a a!!!
Anh thì đáp máy bay đi công tác, không cần đi làm còn hại cô đi muộn a a a!
Ôi tiền thưởng chuyên cần tháng này của cô!
Tức tối kháng cự chuyện ai kia hại cô mất hết tiền chuyên cần, kết quả ai kia còn nói: “Tiền chuyên cần? Anh đưa thẳng cho em, còn không cần trừ thuế”.
“Ồ, xem như là trốn thuế hợp lý”.
= =
Sam Sam cảm thấy anh quá là mặt dày.
Chuyện thú tính bộc phát vào buổi sáng mà còn lôi cả vụ trốn thuế hợp pháp vào đây được.
Đáng ghét nhất là ai đó còn nói ra chiều nghĩ ngợi: “Sam Sam, chúng ta có cần lấy loại tiền thưởng chuyên cần khác không?”.
…
Sam Sam đưa tay sờ soạng lung tung trên giường, sờ thấy đồng hồ của anh, đưa lên xem thử, đúng là thứ bảy. Phong Đằng cũng không vội, lúc ấy mới cười, thì thầm hỏi: “Có thể thư thả được rồi chứ?”.
Sam Sam tỏ ra ý tứ, kháng cự, “… Đừng cắn cổ em mãi thế”.
“Ồ, bọn tư bản đều hút máu mà”.
Một lúc sau, trong phòng vẳng đến giọng nói ngờ vực, “Câu này hình như hơi quen…”.
Buổi sáng sau khi tiến hành trốn thuế hợp lý mà Cục thuế không thể quản được, ai đó thỏa mãn đi tắm rửa, Sam Sam không thèm đi tắm cùng anh, lăn lộn trên giường mấy vòng rồi ngồi dậy sắp xếp đồ đạc.
Đồ đạc của cô đã gói ghém dọn đến đây mấy hôm rồi, cứ sắp xếp liên tục, bây giờ chỉ còn lại vài bộ quần áo chưa xếp xong. Sắp xếp xong treo vào tủ quần áo, Sam Sam vừa nhìn đã thấy choáng váng.
Ở quê nhà, gian treo quần áo của nam, nữ chủ nhân được phân chia, nhưng ở thành phố thì không cần kỹ lưỡng như vậy. Quần áo cô và Phong Đằng treo cạnh nhau. Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì giật cả mình, thì ra quần áo của Đại boss lại nhiều như thế hoành tráng như thế. So ra thì chút quần áo của cô đúng là ít đến thảm thương.
Ngón tay Sam Sam lướt qua từng dãy Âu phục thẳng thớm, không biết nhớ ra gì đó mà gương mặt tự dưng đỏ hồng.
Phong Đằng lau tóc, bước ra khỏi nhà tắm, nhìn lướt qua tủ đồ rồi cau mày, “Buổi chiều bảo Phong Nguyệt đi với em mua cho đầy tủ”.
Anh không muốn làm người đàn ông quần áo còn nhiều hơn vợ mình.
Lại nhớ ra chuyện gì đó, Phong Đằng nhắc: “Tiết Sam Sam, thẻ phụ anh đưa em, em định khi nào mới dùng?”.
Thẻ phụ đã đưa cho Sam Sam từ lâu, nhưng rõ ràng là trong biên lai của anh chưa bao giờ xuất hiện khoản chi phí nào thuộc về Tiết Sam Sam cả. Thỉnh thoảng anh nhắc đến, kết quả là bạn Tiết Sam Sam lúc đó đã mắt sáng như sao, nịnh nọt hết sức: “Em hoàn toàn không có chỗ nào để dùng, sếp nhà em lợi hại lắm, vừa biết kiếm tiền lại rộng rãi, tiền lương tiền thưởng nhiều quá, căn bản là dùng không hết!”.
Tốt thôi…
Tâm lý là bạn trai người ta của Phong Đằng tuy chưa thỏa mãn nhưng lòng hư vinh của một ông sếp lại cực kỳ hài lòng, anh giả vờ bị cô lừa đảo cho qua, không truy cứu nữa.
Nhưng bây giờ những thứ Tiết Sam Sam cần mua thêm, có lẽ tiền lương sếp lớn phát cho cũng không đủ.
Anh đột nhiên lên tiếng như thế khiến tư duy trong đầu Sam Sam giật mình chạy hết, Sam Sam rụt rè rút tay lại, tiếp tục vùi đầu vào dọn dẹp quần áo, vừa làm vừa nói: “Em không cần quẹt thẻ của anh”.
Mắt Phong Đằng tối lại, trong lòng bỗng thấy không vui. Anh lại không ngờ Tiết Sam Sam đến bây giờ vẫn tính toán rạch ròi với anh như vậy. Anh sa sầm mặt, đang định lên tiếng thì Tiết Sam Sam đã xếp quần áo xong, quay lại, tức tối nói: “Tại sao không thể là chính anh quẹt thẻ chứ!”.
Sam Sam đã có ý kiến với chuyện này từ lâu!
“Lần nào cũng bảo em và A Nguyệt đi mua! Anh nói xem! Chúng ta ở bên nhau đến giờ rồi, anh có đi dạo phố mua sắm với em bao giờ chưa! Phản đối!”.
Vừa dứt lời, cô đã bị tóm lại, gò má đỏ lên vì tức bị người ta véo ột cái, Phong Đằng khẽ cười: “Chọn giúp anh áo sơ mi!”.
“Hả?”.
“Chẳng phải là muốn anh quẹt thẻ à?”.
Tuy chọn áo sơ mi không phải là việc phức tạp, nhưng lúc xuất phát thì đã là buổi chiều. Lần đầu Đại boss đi dạo phố cùng, Sam Sam rất hào hứng, để tỏ ý xem trọng anh, trên đường đi, cô đã bắt đầu điều tra: “Anh cảm thấy em mặc kiểu quần áo gì thì đẹp?”.
“Như nhau cả”.
Kiểu trả lời gì thế này? Sam Sam dè dặt ướm lời: “Đẹp như nhau?”.
“Ồ, Sam Sam, lúc anh lái xe đừng đùa chứ”.
“…”.
Thế là Sam Sam có linh cảm rằng mời Đại boss đích thân quẹt thẻ, có thể sẽ phải trả cái giá rất đắt…
Quả nhiên, mới cửa hàng đầu tiên, bản năng kén chọn bẩm sinh của Đại boss đã phát tác.
“Cái này đẹp không?”.
“Ừm…”. Hơi nhăn mày.
Sam Sam lặng lẽ về phòng thay đồ cởi ra.
“Còn cái này?”.
“… Ôi…”.
… Lại cởi ra.
“Thế cái này?”.
Lần này Sam Sam biết điều rồi, không vội thay ngay mà cho Phong Đằng xem trước, kết quả là người ta đánh giá một lúc, cuối cùng nói một câu hoàn chỉnh: “Em không mặc được đâu!”.
Con người phải có sĩ diện chứ!
Sam Sam lập tức vào phòng thay đồ, mấy phút sau… Sam Sam bước ra, trên người vẫn là bộ quần áo cũ. Trong ánh mắt cuống