Hứa Từ có thói ở sạch, đừng nói là ăn cái gì trên giường, loại hành vi mang đồ ăn vào phòng ngủ này cũng không thể nhịn, nhưng việc như vậy Tống Lê không ít làm, mỗi lần anh đều tốt tính mà theo cô.
Đoạn thời gian cô rất gầy kia, Hứa Từ vì dỗ cô ăn một miếng cơm còn bày bàn nhỏ ở trên giường.
Ngày hôm trước khi ra ngoài đi làm, Tống Lê đeo cà vạt cho anh ở cửa, anh trông cao, mỗi lần đều cúi đầu.
Lúc này còn chưa bắt đầu anh đã thoáng nhìn cô đi chân trần đi ra, khom lưng cầm đôi dép lê cho cô.
"Mặt đất lạnh, lần sau nhớ phải đi dép rồi ra."
Tối hôm qua trước khi đi ngủ cũng làm một lần, buổi dáng dậy có chút muộn: "Anh đi nhanh như vậy, em đây không phải sốt ruột sao."
Anh phối hợp khom lưng cúi đầu, chiều cao của cô không đủ cũng không cần nhón chân, sau khi thành thạo thắt cà vạt thì bắt đầu cầu khen ngợi: "Đẹp không?"
Đồng phục của Trung học Anh Hoa trước kia cũng cần đeo cà vạt.
Lần đầu tiên Tống Lê thắt cà vạt học rất lâu, tay cô vụng về, thường xuyên thắt xiêu xiêu vẹo vẹo, Hứa Từ chính là đối tượng luyện tập của cô.
Nhiều năm trôi qua, anh không ở bên cạnh cô cũng không ngượng tay, có vài ký ức cơ bắp là khắc vào trong xương cốt.
Ánh mắt Hứa Từ ngừng ở trên mặt cô trở nên sâu thẳm, Tống Lê vừa mới bỏ tay ra, đồng thời nụ hôn của anh đã rơi xuống sau, cô bị ép đến mức ngã về sau.
Hứa Từ dùng tay đỡ cái ót của cô: "Đẹp."
Tống Lê cũng rất vừa lòng với tay nghề của mình: "Hôm nay anh đi làm phải làm cái gì?"
"Cái gì cũng làm, rất vụn vặt, thảo luận vụ án, hỏi cung, tham dự tòa án hoặc là xem xét hiện trường phạm tội, chắc em đều không có hứng thú." Cô chỉ thích một vài đồ vật kích thích, những việc rườm rà trong trí nhớ đã phế có chút nhàm chán đối với cô.
Tống Lê không cao hứng mà chu miệng: "Ai nói?" Cô túm lấy cà vạt màu hồng nâu của anh: "Em đều cảm thấy hứng thú với những việc của anh.
Hôm nay anh muốn thảo luận vụ án gì?"
Hứa Từ nói: "Vụ án ở phố Trường Phong kia."
Vừa mới xảy ra không bao lâu, cô còn nhớ rõ: "Nghiêm trọng không?"
"Người tình nghi bị giam giữ, người bị hại đã được cứu lại, cụ thể thế nào còn phải thẩm tra thêm." Cô không ngủ ngon, đáy mắt phiếm màu xanh nhạt, Hứa Từ hôn đôi mắt cô: "Nhiều hơn không thể nói tỉ mỉ với em, nếu công khai thẩm tra xử lý mà nói, anh dẫn em đến xem."
"Em mới không muốn xem, khẳng định sẽ nhàm chán nhưng em hy vọng người xấu đều có thể mang ra công lý." Cô lại không chịu, chỉ thúc giục anh: "Mau đi làm đi, anh bị muộn rồi."
Hứa Từ xoa bóp lòng bàn tay của cô: "Được."
Anh đi được không bao lâu, Tống Lê cũng thay đổi quần áo đi ra ngoài.
Cô không biết chính là Hứa Từ quên lấy một phần văn kiện, vì vậy lúc quay về vừa lúc nhìn thấy cô lên xe của một người đàn ông.
Một chiếc xe SUV màu đen rất khiêm tốn nhưng vẫn nhìn ra rất đắt như cũ.
Cửa sổ của người đàn ông lái xe, Tống Lê đứng ngoài xe nói mấy câu với anh ta mới lên xe, chỉ dừng mười phút đã rời đi nhưng Hứa Từ vẫn thấy rõ sườn mặt của người kia.
Rất quen thuộc, Hứa Từ không có khả năng quên, chín năm trước anh từng gặp dưới tầng nhà Tống Lê.
Sau khi lên xe Tống Y hỏi cô định khởi công khi nào, kết quả trước đó lại nhìn thấy những dấu hôn trên cổ cô.
"Ban ngày ban mặt em cũng không che một chút?" Tống Y còn muốn chọn cho cô một trợ lý mới nhưng nhìn dáng vẻ này một tháng cô cũng không định nhận thông cáo, chơi cũng phải chơi điên.
Tống Lê tâm tình tốt hừ lạnh: "Anh quản em? Cho dù em lộ phanh ngực lộ vú anh cũng không quản được."
Cô không có tính tình gì tốt với người anh cả này.
Cùng cha khác mẹ, tám anh em nhà họ Tống không có một ai là đèn cạn dầu.
Tống Lê không phải em gái đầu tiên của anh ta nhưng là một người duy nhất cùng sống với anh ta dưới một mái hiên, mẹ Tống Lê giống những người phụ nữ khác, đều là tình nhân thượng vị nhưng sau khi kết hôn mới sinh ra Tống Lê.
Còn về những người khác, Tống Y không quản được, cũng không nhìn thấy.
Sau đó gặp được còn không bằng Tống Lê.
Trước kia ở nhà họ Tống, Tống Lê không ít khi giáp mặt gọi nhịp với anh ta, quan hệ anh em như nước với lửa nhưng không nghĩ đến người cuối cùng chịu kéo cô một phen vậy mà lại là Tống Y.
"Em khinh thường nhà họ Tống như vậy? Đi cầu người ngoài cũng không biết quay về."
Lúc ấy Tống Lê đã được phán cho nhà gái, sau khi Lý Ngọc Trinh tái giá cơ bản chưa từng quản cô, huống chi là Tống Lập Quốc.
Tống Lê bởi vì việc Cam Can lấy ảnh lõa thể của