Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 16


trước sau

BỨC TRANH ẤY EM VẼ VÌ ANH


Chương 16: Trợ lý nhỏ ra mắt

Buổi học cuối cùng của khóa vẽ tranh, Lưu Tử Đồng không giao bài tập, chỉ đơn giản là ngồi tại phòng nói chuyện phiếm với mấy đứa nhóc, vài đứa chống cằm nhìn Lưu Tử Đồng cười, La Dịch nghịch bút vẽ trong tay cậu, bút của cậu thật sự đã rất cũ, sơn chỗ đuôi bút đều bị bay màu gần hết, lúc trước La Dịch tới đây xin nhập học, chỉ cần nhìn hình dáng cậu, Lưu Tử Đồng liền biết gia cảnh nhà cậu không tốt lắm, cô đã hạ phần tiền học phí của cậu xuống.

Hôm nay vừa thấy cậu đến, Lưu Tử Đồng liền nhớ tới Lâm Đế.

Cũng bởi vì gia cảnh mà anh đã từ bỏ vẽ tranh, Lưu Tử Đồng búng trán mấy đứa bé một cái, nói: “Trong khoảng thời gian không đi học thì nhất định phải luyện tập vẽ tranh nhiều hơn, ngoài ra cũng cần đi ra ngoài để tìm hiểu các phong tục khác. Còn em đó, nếu còn sợ vẽ thì phải xem thật nhiều video của cô, nhiều đến nỗi bị ám ảnh luôn đó, lần sau cô muốn kiểm tra kết quả của em.”

“Em biết rồi thưa cô.” Một đám học sinh đồng thanh nói.

Trò chuyện xong cũng rất nhanh tan học, Lưu Tử Đồng tiễn mấy đứa nhóc đi về, còn lại một mình La Dịch ở lại phụ cô thu dọn phòng học. Lưu Tử Đồng kêu La Dịch một tiếng, đưa một cái túi cho cậu.

Cậu lau tay rồi nhìn cái túi, mặt mang điều khó hiểu: “Sao vậy cô?”

Lưu Tử Đồng cười nói: “Quà cho em.”

La Dịch nhìn qua túi một lần liền biết trong đó là bút vẽ và thuốc màu, cậu lắc đầu nói: “Em không thể nhận được đâu.”

Lưu Tử Đồng nhìn chiếc răng khểnh của cậu, nói: “Nếu em không cần, học kỳ sau cô sẽ không nhận em làm học viên.”

La Dịch lập tức có chút sốt ruột, “Cô…. Sao cô phải làm như thế ạ?”

Lưu Tử Đồng cười một tiếng, đưa về phía anh, nói: “Vậy thì em cũng đừng khách sáo với cô. Đúng rồi, hôm nay em nói trường học của em mời ai đến dạy vẽ thay vậy?”

“Chu Mễ Nhã, sư tỷ của cô ạ! Cô ấy lớn lên cũng rất xinh đẹp.”

La Dịch là một sinh viên có tài, đã nhận được học bổng của trường đại học S, tuy rằng không phải trường có chuyên môn về mỹ thuật, nhưng cậu vẫn sẽ tiếp tục học chương trình ở đại học này. Hơn nữa đại học S mấy năm nay có mời một số họa sỹ về dạy vẽ, thầy Đường Ý chính là giáo sư dạy ở đại học S, Trần Châu sau khi trở về cũng được mời, nhưng tính cách anh ta quá quyết đoán nên đã từ chối.

Vậy mà không ngờ Chu Mễ Nhã sẽ nhận, Lưu Tử Đồng nhướng mày gật đầu nói: “Phong cách của sư tỷ và em không giống nhau lắm, em có thể từ từ mà học.”

“Dạ, em cảm thấy cô tốt hơn ạ.” Đôi mắt La Dịch sáng lấp lánh nhìn Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng cười nói: “Ai cũng đều tốt cả. Em cứ học cho tốt đi, nghỉ đông rồi quay lại đây.”

“Dạ được!”

Đi ra khỏi phòng học, cũng chỉ có cô và La Dịch, sắc trời đã tối, Lưu Tử Đồng nghĩ vài tháng tới mình sẽ không được gặp lại cậu học viên này nên muốn tự mình đưa La Dịch về nhà, La Dịch lúc đầu còn từ chối, nhưng về sau Lưu Tử Đồng rất kiên trì nên cậu cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Sau khi ngồi lên xe, Lưu Tử Đồng nhìn cậu vẫn chưa cài dây an toàn nên tự mình nhoài người qua giúp cậu.

La Dịch cảm nhận được xung quanh tỏa ra hương thơm, tim đập nhanh hơn.

Lưu Tử Đồng cười nói: “Nhà em vẫn còn ở tiểu khu đó chứ?”

La Dịch không nhìn qua cô, chỉ ngước mắt lên nhìn gương chiếu hậu, gật đầu: “Dạ.”

Lưu Tử Đồng khởi động xe, lái xe ra đường lớn, nhà La Dịch ở ngoại thành, chỗ đó có một tiểu khu tên là Huệ Thiện, lần trước Lưu Tử Đồng đã từng đi qua nên biết đường, cô vẫn luôn nghĩ mình phải giúp đỡ La Dịch, tuy rằng gia đình cậu điều kiện không được tốt lắm nhưng thiên phú lại rất cao, cũng vì vậy mà Lưu Tử Đồng xem cậu như học trò của mình mà đối đãi.

Thật ra cô cũng rất thưởng thức cậu.

Đưa cậu đến cổng của tiểu khu Huệ Thiện, La Dịch nói lời cảm ơn với cô, sau khi xuống xe, Lưu Tử Đồng mỉm cười nhìn cậu, cô nói nếu có vấn đề gì có thể tìm cô, La Dịch đứng ở trước cổng gật đầu, chiếc Telsa màu đỏ rất nhanh chạy ra ngoài đường lớn, càng lúc càng xa. La Dịch đứng ở tại chỗ, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Cậu cũng muốn có danh tiếng, kiếm tiền, sau đó cậu có thể theo đuổi hạnh phúc mà cậu muốn.

……

Thời tiết ở thành phố S vẫn còn oi bức, vẫn không thể nào cảm nhận được cái lạnh gọi là gì, nhưng thành phố điện ảnh bên kia lại không như thế, ban ngày nhiệt độ cũng giảm xuống đến đáng sợ, ngẫu nhiên nhìn thấy ánh nắng mặt trời cũng là chuyện không dễ dàng, đến khi đêm về thì chỉ cần mặt một cái áo khoát mỏng. Lưu Tử Đồng nói tạm biệt với ba mẹ và ông nội, sau đó đến sân bay.

Chu Tố Mẫn đối với chuyện đứa con gái này đi ra ngoài sưu tầm phong tục cũng không khuyên được, bất đắc dĩ nói cô trước tết nhất định phải quay về.

Lưu Kiến Bang có chút không hài lòng, đứa con này suốt ngày cứ chạy đi bên ngoài, muốn giới thiệu đối tượng cho nó cũng rất khó.

Chỉ có một mình ông nội là kiên trì, ông tỏ ra rất nhàn nhã, ông không quan tâm Lưu Tử Đồng tìm được đối tượng nào, hay tìm được gia thế như thế nào, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Ba giờ sau, Lưu Tử Đồng đáp xuống sân bay thành phố điện ảnh, Triệu Lí tự mình lái xe tới đón.

……

Cảnh quay của Lâm Đế đã đến đoạn giữa phim, trang phục cũng như gương mặt cũng có chút thay đổi, nhưng khí thế đó với đôi mắt phượng kia vẫn đẹp như vậy. Cảnh quay cũng đã chuẩn bị xong, nhưng đến buổi chiều có một số đạo cụ vẫn chưa được hoàn thiện nên đạo diễn cho nghỉ nửa buổi. Lúc Lưu Tử Đồng đến vừa vặn Lâm Đế mới thay quần áo xong, vì không có trợ lý nên anh chỉ có thể tự mình đeo cà vạt.

Bên cạnh cũng có mấy nữ diễn viên nhìn qua, muốn bước lên giúp anh, đến cả chuyên viên trang điểm đều có ý nghĩ như vậy, nhưng các cô ấy vẫn chần chờ. Lưu Tử Đồng đặt hành lý xuống, đi lên phía trước, lấy cà vạt từ trong tay anh.

Lâm Đế vừa thấy đó là cô thì ngẩn người.

Lưu Tử Đồng cười nói: “Đến cà vạt cũng không biết thắt sao?”

Lâm Đế nhìn cô chăm chăm, “Sao em lại tới đây?”

“Không nói cho anh biết.” Lưu Tử Đồng hơi nhón chân, tay nhanh chóng thắt cho anh, Lâm Đế theo bản năng khom lưng xuống, tay nhẹ nhàng đỡ eo cô, vòng eo tinh tế ở trong tay anh, bên tai anh liền nóng lên, ánh mặt lạc vào môi cô…

Lưu Tử Đồng vừa làm vừa hỏi: “Tí nữa anh đi gặp người khác sao?”

“Ừ.”

“Em đi với anh.”

“Được.”

Triệu Lí: “…….” Sao cậu không hỏi cô ấy đến làm gì, người ta muốn đi thì liền cho người ta đi!!! Tôi kinh.

Các diễn viên nữa xung quanh vô

cùng hâm mộ, bọn họ ghé vào tai nhau nói thầm “Thật đúng là bạn gái Lâm Đế sao?” “Bạn gái của Lâm Đế không phải là Giang Lâm sao?”

Lưu Tử Đồng nghe được những lời này, nhịn không được kéo cà vạt anh xuống, Lâm Đế nghiêng người theo hướng cô, Lưu Tử Đồng nhướng mày hỏi: “Giang Lâm là bạn gái của anh sao?”

“Không phải.” Lâm Đế để mặc cô kéo, động tác kéo cà vạt này khiến anh lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, Lưu Tử Đồng ‘a’ một tiếng: “Vậy mà tưởng anh với Giang Lâm nối lại tình xưa chứ.”

Lâm Đế: “Không có.”

Lưu Tử Đồng giương mắt đối diện với mắt anh, cười hỏi: “Vậy anh muốn ai làm bạn gái của anh đây?”

Lâm Đế: “Em.”

“Nằm mơ.” Lưu Tử Đồng trả lời anh một câu, sau lại tiếp tục chỉnh sửa cà vạt cho anh, mặt mày tươi cười: “Em chỉ có thể làm cô trợ lý nhỏ của anh thôi.”

Lâm Đế lúc này hiểu ra, tay anh hơi nắm lại, nhẹ nhàng bóp eo cô kéo lại gần, nhìn xuống: “Trợ lý mới của anh, là em?”

Lưu Tử Đồng gật đầu: “Đúng vậy, không cần sao?”

Lâm Đế: “Không cần.”

“Vì sao?” Lưu Tử Đồng híp mắt.

“Rất mệt mỏi.” Lâm Đế giương mắt, lạnh lùng nhìn Triệu Lí, Triệu Lí chạy nhanh tới khóc nói: “Này, là cô ấy chủ động yêu cầu đó, Liêu tổng cũng đồng ý, tôi không thể từ chối mà!”

Lâm Đế: “Hửm?”

Triệu Lí: “……” Cả người lạnh căm, anh ta vội vàng nói với Lưu Tử Đồng: “Lưu tiểu thư, cứu tôi.”

Lưu Tử Đồng nghiêng đầu nhìn, nở nụ cười, trên mặt là ý không muốn cứu, Lâm Đế chuyển tầm mắt, nói với Lưu Tử Đồng: “Ở đây chơi hai ngày, sau đó anh sẽ đặt cho em vé máy bay.”

Lưu Tử Đồng híp mắt, lại túm cà vạt của anh, không tình nguyện.

Lâm Đế: “…… Nghe lời.”

Lưu Tử Đồng: “Chẳng lẽ anh muốn nữ trợ lý khác sao?”

“Anh tuyển trợ lý nam.”

“Nam thì sẽ không ở bên nhau được sao?”

Lâm Đế: “……”

Lưu Tử Đồng: “Em muốn ở lại.”

Lâm Đế trầm mặc hai giây.

Ngữ khí có phần nhẹ hơn, thỏa hiệp, “Được.”

Mọi người xung quanh đang nghe lén đều không thể tưởng tượng được.

Tiêu Tích mất mát ngồi lại trên ghế, chơi di động, chỉ cần Lưu Tử Đồng xuất hiện ở đoàn phim, Lâm Đế sẽ lộ ra một ít ôn nhu, cái ôn nhu này chỉ cho một mình Lưu Tử Đồng. Cô ta bây giờ cũng đang hóa trang thành một người phụ nữ trung niên, trong phim “Lý Thế Dân” lại là phi tử được sủng ái nhất, trở về hiện thực khiến cô ta cảm thấy vô cùng mất mát.

Buổi tối có một bữa tiệc, là một đạo diễn ở đoàn phim khác mời Lâm Đế, Lưu Tử Đồng đổi thành một bộ quần áo thoải mái, đội mũ lưỡi trai, trông rất giống một cô trợ lý nhỏ ngoan ngoãn, chủ động muốn lái xe, nhưng Lâm Đế lại kêu Triệu Lí làm khiến anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn cầm lái, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế ngồi ở phía sau.

Lưu Tử Đồng mở một ít bức tranh do học viên vẽ đưa cho Lâm Đế xem.

Lâm Đế cúi đầu, một bên xem tranh, một bên nghe Lưu Tử Đồng giới thiệu, đến khi Lưu Tử Đồng giới thiệu đến La Dịch, ngữ khí của cô mang theo tự hào “Cậu ấy là học sinh mà em thấy có thiên phú nhất.”

“Ừ, rất giống phong cách của em.”

“Vẫn có điểm không giống nhau mà.”

“So với em mạnh mẽ hơn.” Lâm Đế đáp, Lưu Tử Đồng búng tay một cái, “Không sai.” Ngước mắt lên nhìn anh, Lâm Đế cũng vừa lúc nhìn qua cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau, mặt anh có phần hơi tối, Lưu Tử Đồng theo bản năng mà ngưỡng cao cổ hơn muốn hôn anh, bên tai anh lại hồng lên, chờ cô tới gần, hơi thở ấm ấp, theo bản năng mà nhắm mắt lại.

Xe thắng gấp một cái ——

Người Lưu Tử Đồng lảo đảo, nhưng eo lại được anh ôm lấy, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn về Triệu Lí, Triệu Lí lau mồ hôi, nói: “Có một con chó đột nhiên chạy ra……”

Lâm Đế híp mắt, chân dài nhẹ nhàng đạp lên lưng ghế của Triệu Lí.

Sau lưng ghế vang lên một tiếng, Triệu Lí: “…….” Mùi vị bị thất sủng là đây.

Lưu Tử Đồng dựa vào lưng ghế cười khẽ, Lâm Đế nghiêng đầu nhìn cô, trong xe không có đèn, hai người tầm mắt lại giao nhau, rất nhanh lại muốn hôn, nhưng kết quả là…đến nơi rồi.

Lưu Tử Đồng đeo khẩu trang, mở cửa xe ra, cung kính nói: “Lâm đại ảnh đế, mời xuống xe.”

Lâm Đế ngồi ở trong xe nhàn nhạt nhìn cô, hai giây sau, khom lưng đi ra, một thân tây trang màu đen càng làm anh thêm cao lớn, anh sửa lại cà vạt, Lưu Tử Đồng theo hướng tay mà giúp anh, bên tai anh lại đỏ lên, cô nhịn cười, đi theo phía sau, trong tay cầm di động của anh và của cô.

Triệu Lí nói với Lâm Đế: “Tôi đi đậu xe rồi ở bên ngoài chờ hai người.”

Lâm Đế: “Ừ.”

Anh nhìn Lưu Tử Đồng một cái, bước chân hơi dừng lại, Lưu Tử Đồng biết anh đang đợi mình, cô liền chạy nhanh hơn đi theo phía sau anh vào chỗ hẹn.

。。。。。。。。

P/s: Spoil nhẹ cái nè, chương sau Lâm Lâm dễ thương lên sàn nhé =))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện