Chu Tố Mẫn đang định thấp giọng trả lời, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh trong bộ váy màu trắng, tay cô ta còn đang khoác tay một phu nhân cười đến rạng rỡ đi về phía bên này, bọn họ gặp hai người, người phu nhân độ tuổi trung niên kia cười nói: “Lưu tiên sinh, Lưu phu nhân.”
Cô gái xinh đẹp bên cạnh phu nhân kia cũng bày ra vẻ xấu hổ nói với Chu Tố Mẫn: “Chào dì, chào chú.”
Cực kỳ có lễ phép, nhưng Chu Tố Mẫn cũng không nhận ra được là ai, tầm mắt bà lướt quanh người phu nhân kia, người phụ nữ này mặc một bộ sườn xám may tay, trên cổ đeo dây chuyền mã não, nhìn rất thuận mắt, bộ đồ sườn xám này ban đầu Chu Tố Mẫn định mua nhưng lại bị người ta nhanh chân hơn lấy mất.
Chuyện này cũng không có gì, sợi dây chuyền trên cổ người phu nhân kia cũng không phải hàng thật.
Như vậy chỉ tương đương mặc một bộ phượng bào và mang theo một cục đá mà thôi, nếu không phải trên cổ người phụ nữ kia không đeo sợi dây chuyền đó, thì với tính cách thích sườn xám, Chu Tố Mẫn sẽ có hứng thú mà tiến lại tâm sự.
Lưu Kiến Bang thấy vợ mình không nói gì, ông chỉ có thể gật đầu chào lại hai mẹ con nhà kia, nói: “Xin chào, Giang phu nhân.”
Vừa nghe đến họ ‘Giang’, Chu Tố Mẫn mơ hồ có chút ấn tượng, nhìn lại gương mặt tươi trẻ của cô gái kia, bà liền nhận ra, Giang gia, Giang phu nhân, còn có con gái của họ, Giang Lâm.
Chu Tố Mẫn cũng mỉm cười, gật đầu chào hỏi, Giang Lâm….Bà giống như suy tư nhìn cô gái này, trong tư liệu của Lâm Đế, chỉ nói qua một lần duy nhất việc yêu đương với một người, người này lại mới vừa bị Thụy Hân đóng băng, chắc có liên quan đến việc Lâm Đế gần đây lên chức cổ đông. Giang phu nhân cười nói: “Tôi tính mấy ngày nữa sẽ qua nhà anh chị chào hỏi, không nghĩ đến ở chỗ này có thể gặp nhau. Tôi vừa mới thấy Đồng Đồng và một vài người bạn ở bên kia, đúng là Đồng Đồng càng lớn càng xinh đẹp.”
Lưu Kiến Bang nghe người khác khen con gái mình, trên mặt nét uy nghiêm được thả lòng: “Vẫn tạm được thôi, con bé còn được chiều hư.”
Chu Tố Mẫn nhìn Giang Lâm: “Sao Giang Lâm không lại chỗ mấy cô bé đó chơi?”
Tay Giang Lâm đang ôm tay mẹ có chút siết chặt, cô ta nào dám qua đó đứng chơi chung với Lưu Tử Đồng, cô ta cười gượng, nói: “Con đi với mẹ được rồi ạ, với lại ba con cũng có công việc không tới được, mẹ con ở đây không quen.”
“Vậy sao? Giang Lâm đúng là rất hiếu thuận.”
Chu Tố Mẫn và chồng liếc nhìn nhau, Lưu Kiến Bang thấy bà có hứng thú muốn nói chuyện với người ta, ông liền nói: “Anh đi tìm Trang tổng, em ở đây đợi một lát.”
“Được.” Chu Tố Mẫn buông tay, để chồng mình đi.
Quay đầu lại, Chu Tố Mẫn chỉ vào mấy cái ghế bên tương đối yên tĩnh bên kia, nói: “Chúng ta qua đi bên kia nói chuyện được không?”
Giang phu nhân có chút vui mừng, bà ta biết Chu Tố Mẫn rất thích sườn xám nên hôm đó cố ý mua bộ đồ này để tiếp cận bọn họ, gần đây Lưu Kiến Bang có tiếp nhận một công trình lớn, Giang gia rất muốn hợp tác chung, thư mời đến tiệc rượu này khó khăn lắm họ mới có được, lại cố tình ngay lúc chồng bà ta đang bệnh, nên hiện tại bà ta chỉ có thể dẫn theo Giang Lâm đến dự.
Ba người đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống.
Từ đây đến chỗ Lưu Tử Đồng đang đứng có chút gần, Giang Lâm theo bản năng quay lưng về phía Lưu Tử Đồng, cô ta biết Lưu Tử Đồng mặc kệ sự nghiệp trong nhà, nếu Chu Tố Mẫn chịu đáp ứng hợp tác, Lưu Tử Đồng cũng không thể can thiệp, hơn nữa…..Lúc trước Chu Tố Mẫn còn tìm đối tượng xem mắt cho Lưu Tử Đồng.
Cô ta còn biết được tin, trước đây Chu Tố Mẫn rất phản cảm với những người đàn ông trong giới giải trí.
Chu Tố Mẫn là một người tiếp chuyện lão luyện, nói chuyện một lúc bà đã biết được mục đích của Giang phu nhân, nhưng bà cũng có mục đích khác, nhẹ nhàng trò chuyện các chủ đề xung quanh, sau đó lại nói đến vấn đề về con cái, bà thân mật đặt tay lên vai Giang Lâm, dò hỏi: “Giang Lâm có bạn trai không?”
Giang phu nhân cười nhu hòa, nói: “Không có, cái này còn phải nhờ Chu Tố Mẫn chị đây nhìn xem có người thích hợp hay không.”
Chu Tố Mẫn cười nói: “Tôi vẫn còn nhọc lòng chuyện của Đồng Đồng đây. Sao lúc trước tôi có nghe nói…. Giang Lâm và một nam diễn viên tên là Lâm Đế có quan hệ rất gần, đúng không?”
Sắc mặt Giang phu nhân cứng lại.
Sắc mặt Giang Lâm cũng thay đổi, một lát sau, Giang phu nhân mới nói: “Con bé này trước đây còn nhỏ, không hiểu chuyện, đàn ông nói hai ba câu con bé này liền bị lừa.”
“À? Diễn viên cũng hư như vậy sao?”
Giang phu nhân nói: “Cũng không phải, chính là hai đứa đã tình kết giao một đoạn thời gian, cảm thấy không thích hợp nữa liền tách ra. Hơn nữa chúng ta là cha mẹ cũng không mong con gái mình gả thấp, Tố Mẫn, chắc là chị hiểu mà.”
“Hiểu, hiểu.” Chu Tố Mẫn gật đầu, đây đúng là chuyện mà bà đang do dự, bà chống cằm, nói: “Nhưng mà tôi vẫn đang để ý cậu ta, cậu diễn viên này hiện nay đã bắt đầu tự mình thành lập công ty, còn trở thành cổ đông của Thụy Hân nữa. Giang Lâm con cũng biết mà đúng không? Lúc đầu con là nghệ sĩ của Thụy Hân, tại sao lại đột nhiên bị đóng băng vậy?”
Câu hỏi này vừa được nói, Giang Lâm và Giang phu nhân trở tay không kịp, hai người đều có chút cứng đờ, Giang Lâm nói: “Con…”
Chu Tố Mẫn cười hỏi: “Chẳng lẽ người làm chuyện này chính là Lâm Đế mới lên chức cổ đông?”
Ngay lập tức Giang Lâm như đã tìm được lý do, cô ta nói: “Đúng vậy, là anh ta. Anh ta… Anh ta trả thù con.”
“Trả thù chuyện gì?”
“Bốn năm trước con đá anh ta.” Nói tới đây, Giang Lâm ra vẻ khổ sở, cúi đầu.
Đổi lại thành lúc này sắc mặt Chu Tố Mẫn thay đổi.
Ở trong lòng bà tại sao lại khăng khăng muốn tìm cho Lưu Tử Đồng một gia đình môn đăng hộ đối, quan trọng nhất là phải biết được tường tận gốc rễ nhà người khác, nếu đó là gia đình đã quen biết lâu, bà có thể biết đối phương rõ ràng hơn, nhưng đối với người đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên Lưu Tử Đồng ngày nào đó có tình cảm, bọn họ làm ba mẹ đương nhiên muốn tra rõ ngọn nguồn nhưng lại không có thời gian tìm hiểu kỹ, chỉ có thể nhìn bên ngoài một ít da lông.
Ai biết được người đó là dạng gì chứ.
……
Lưu Tử Đồng bị kéo qua bên này liền nghe được Minh Ngọc nói buổi tiệc này rất nhàm chán, đối với những buổi tiệc rượu như thế này, hầu như ba mẹ nào cũng đem theo con cái tới.
Trang Túc trốn ở một bên chơi
di động, nghe được tiếng Minh Ngọc than nhàm chán, ngẩng đầu lên vừa lúc đối diện với sườn mặt đang uống rượu của Lưu Tử Đồng, nửa ly rượu đang được cô rót vào miệng.
Trang Túc ‘a’ một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện xem mắt lần trước, còn có gần đây nhận được một bức thư điện tử, anh ta đứng dậy đi qua, ly rượu chạm vào ly của Lưu Tử Đồng, cười tủm tỉm hỏi: “Tổng tài bá đạo kia của cô đâu rồi?”
Minh Ngọc đột nhiên dừng tiếng than vãn, tách khỏi mấy người khác đi tới phía sau ôm lấy Lưu Tử Đồng, hỏi: “Tổng tài bá đạo gì đây hả?”
Tiếng của hai người vẫn hơi lớn, Lưu Tử Đồng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, thở dài.
Minh Ngọc làm động tác kéo khóa miệng, dùng ánh mắt ý hỏi cô.
Lưu Tử Đồng cười nói: “Không có tổng tài bá đạo gì đâu.”
Trang Túc ‘a’ một tiếng, “Đúng không? Trước mặt tôi còn ngang nhiên ôm cô đi…Không phải tổng tài bá đạo à?”
“Nha nha nha, hấp dẫn đấy, mau nói, mau nói xem.”
Lưu Tử Đồng bất đắc dĩ chỉ có thể kể ra chuyện hôm đó Lâm Đế đến ôm cô đi, vài người nghe được cười rộ lên: “Điên cuồng như vậy sao! Nếu trong lúc tôi đi xem mắt mà có người đàn ông nào đến ôm tôi đi như thế thì tôi lập tức gả cho anh ta, còn xem mắt gì nữa chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, tâm tình thiếu nữ đều là như thế.”
“Trái tim bé nhỏ của tôi.”
“Trang công tử, anh buồn à?”
Trang Túc cười nói: “Tôi chỉ hận không thể tiến lên để cướp đi người đẹp, quả thật không xem tôi vào mắt mà.”
Mọi người lại cười rộ lên, hai mẹ con Giang Lâm đang nói chuyện với Chu Tố Mẫn được một lúc thì bà được mời đi, hai người cũng chỉ có thể nói tạm biệt với Chu Tố Mẫn, Giang Lâm vẫn đang trốn tránh Lưu Tử Đồng lại đột nhiên chú ý đến cô, đứng ở xa mà nhìn, thấy bọn họ nói chuyện đến là vui vẻ, cô ta cảm thấy thật hâm mộ và đố kỵ.
Cái vòng luẩn quẩn này và Lưu Tử Đồng, cô ta thật khó gia nhập.
Vài người ồn ào lên cũng rất to gan, nói xong chuyện tổng tài bá đạo liền nói đến chuyện của Trang Túc và Lưu Tử Đồng, Minh Ngọc đẩy hai người bọn họ đến cạnh nhau, Trang Túc cười rộ lên, ai đến cũng không cự tuyệt, người bị đẩy đến lồng ngực, anh ta liền lập tức duỗi tay ôm lấy bả vai Lưu Tử Đồng, nhất thời gót giày Lưu Tử Đồng nhấc lên, vừa lúc giẫm vào đôi giày của anh ta.
Trang Túc cười mắng: “Có còn muốn tôi quyên góp nữa không đây? Đừng cho là tôi không biết các cô đang định xuất phát đi khám bệnh từ thiện.”
Lưu Tử Đồng: “Hiếm lạ nhỉ.”
Cô hỏi lại: “Nghe nói anh ẩn hôn?”
“Gì? Cô nói gì cơ? Tôi nghe không hiểu.” Trang Túc cười xoa lỗ tai hỏi lại, Lưu Tử Đồng đã rõ rành rành, trừng mắt liếc anh ta một cái.
……
Lâm gia ở Kim Thành.
Phòng dành cho khách ở lầu một khó được một lần ánh đèn bật sáng trưng, Lâm lão gia đưa tay che miệng ho khụ khụ, đưa mắt nhìn Lâm Đế đang ngậm điếu thuốc nhìn máy tính, Lâm Trứ đỡ tay Lâm lão gia, thân thể Lâm lão gia lâu ngày đều mang theo mùi thuốc trung y, ông nhìn chằm chằm vào Lâm Đế, lời nói ra lại không có cảm xúc gì: “Vì một bức tranh anh mới bằng lòng ăn một bữa cơm với tôi, vậy không bằng anh đừng tới.”
Lâm Đế không dao động, anh tiếp tục lấy bút ghi thẳng vào quyển kịch bản.
Sắc mặt Lâm lão gia nặng nề, nói: “Hiện tại hạng mục nơi nào tốt như vậy, không có một thế lực tài chính lớn đằng sau chống lưng, anh còn mong lấy được hạng mục gì, thật có bực mình tôi không chứ.”
Lâm Trứ biết ông lại muốn nói lần nữa, mỗi lời ông nói ra đều có ý mong Lâm Đế trở về nhà, nhưng câu nói lại không có một lời nào hay, anh ta thấp giọng nói: “Ông nội, đừng nói nữa, đi ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm, tôi mà ăn cơm được cái gì, tôi uống cháo thôi là được rồi.” Lâm lão gia được đỡ xuống ngồi lên ghế, tầm mắt vẫn còn đang nhìn Lâm Đế, chờ đến khi Lâm Đế buông tay khỏi máy tính, dập tắt điếu thuốc, đứng lên, Lâm lão gia nhanh chóng quay đầu đi, dời tầm mắt, nhìn đồ ăn trước mặt.
Lâm Đế đi đến phía bàn bên kia, cũng không nhìn qua Lâm lão gia, ngồi xuống, cầm lấy muỗng để uống chén canh gà trước mặt.
Lão gia tử nhìn thấy anh đang ăn canh, tay ông có chút run rẩy.
Dì giúp việc lại bàn ăn đưa cháo cho ông, ông cúi đầu ăn một muỗng, hốc mắt có chút ướt, nhưng ngay lập tức bị ông ép trở về, Lâm Trứ cũng lạnh mặt, anh ta bắt đầu ăn cơm, một nhà ba người đàn ông, tự ăn thức ăn của mình, bàn ăn vô cùng yên tĩnh nhưng cũng là lần đầy đủ người nhất.
Từ đại học bắt đầu đi tìm Lâm Đế, rất nhanh đã 6 năm qua đi.
Đây là lần duy nhất ba người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn cơm, Lâm Đế ăn cơm xong, buông đũa xuống, hỏi lão gia tử: “Bức tranh đâu? Bao nhiêu tiền, tôi mua lại.”
Lâm Trứ chính là dùng bức tranh để khiến cho Lâm Đế trở về ăn cơm với Lâm lão gia.
Lão gia tử buông muỗng xuống, nói: “Cứ một chút lại tiền, tôi lại không thiếu tiền như vậy, nếu anh muốn tiền thì tự cầm lấy, tôi không bán.”
Đôi mắt Lâm Đế nhíu lại.
“Vì sao không bán?”
Lâm lão gia: “Tôi thích bức tranh đó.”
Lâm Đế nhìn Lâm Trứ, Lâm Trứ đang hút thuốc, nhịn không được đạp nhẹ vào ghế của Lâm lão gia: “Ông nội, nói chuyện phải giữ lời, ông nói chỉ cần Lâm Đế về đây ăn một bữa cơm thì ông lập tức đưa bức tranh cho nó, bức tranh này cũng đâu có hữu dụng gì với ông.”
Lão gia tử: “Ông nói cái gì? Ông chưa nói, là chính con đưa nó về đây ăn cơm.”
Vừa mới dứt lời, Lâm Đế chưa kịp tức giận thì điện thoại anh liền vang lên.
【 Triệu Lí: Hình ảnh. 】
【 Triệu Lí: Vợ của cậu… Bị người khác ôm. 】
【 Triệu Lí: Cậu bị thừa ra rồi. 】