Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Về nhà


trước sau

Lúc về thành phố S tâm trạng đã không còn lo âu, vốn khi ở thành phố Thiên Tâm trời còn xuất hiện mưa to nhưng đến khi đi qua mấy trạm ga khác đã bớt hơn rất nhiều, trời trong hơn, Lưu Tử Đồng dựa vào lòng ngực của Lâm Đế, hai người vẫn chưa ngủ, luôn thủ thỉ trò chuyện với nhau, đến khoảng 9 giờ, trong toa dần yên tĩnh hẳn, chỉ còn đâu đó tiếng dế kêu bên ngoài, Lưu Tử Đồng mơ mơ màng màng tựa vào vai Lâm Đế, mắt hơi mở ra, anh lấy tay che đôi mắt cô lại……

Hai cậu nhóc từ giường trên đi xuống, khẽ meo meo ra ngoài, trong tay một người còn cầm theo hộp mì gói.

Lưu Tử Đồng cọ cọ, thấp giọng hỏi: “Bọn họ đi làm gì vậy ạ?”

Lâm Đế cũng không thấy rõ, đáp: “Không rõ ràng lắm.”

Lúc lên xe lửa cả hai đều đã ăn cơm qua cho nên cũng không đói, Lưu Tử Đồng ngáp một cái: “Nếu không, chúng ta ngủ nhé?”

“Được.” Lâm Đế buông Lưu Tử Đồng ra, cô lấy tay chỉnh lại quần áo, sau đó nằm xuống phía bên trong, Lâm Đế nằm bên ngoài, đầu gối lên cánh tay, nghiêng người qua phía cô, thân mình anh thon dài, miễn cưỡng nằm đủ lên giường….

Lưu Tử Đồng được anh che phía trong, mỉm cười nhích vào lòng ngực anh.

Ngày thường lúc ở nhà, giường lớn đến nỗi có thể nằm được ba bốn người, nếu muốn nằm sát bên nhau thì phải chủ động nhích sát lại, hiện tại ở trên chiếc giường nhỏ này, vốn dĩ đây là giường đơn, hai người miễn cưỡng nằm cùng cũng đủ sát lại gần nhau, tức là Lưu Tử Đồng nếu không chủ động đến gần anh thì đơn giản cũng đã rất gần rồi.

Sau khi nằm xuống thì không còn buồn ngủ nữa, cô thấp giọng tiếp tục nói chuyện với anh.

Lâm Đế đưa tay vuốt tóc cô, đáp lời, giọng nói ôn nhu, thân mật.

Một lát sau, cửa mở ra, hai cậu nhóc một trước một sau đi vào, vừa nhìn thấy hai bóng người nằm trên giường đột nhiên ngậm miệng lại, nhưng trên tay bọn họ vẫn đang cầm cốc mì ly, trong không gian nhỏ hẹp lại cực kỳ mê hoặc người, Lưu Tử Đồng khịt khịt mũi, thấp giọng hỏi Lâm Đế: “Hai người đó ăn mì gói ạ?”

Lâm Đế: “Hình như vậy.”

Lưu Tử Đồng: “Thơm quá…..”

Lúc nhỏ khi còn học vẽ, cô hay đi theo Trần Châu và Chu Mễ Nhã ăn thử tất cả các hương vị của nhiều hãng mì khác nhau, đều phải giấu diếm Chu Tố Mẫn và Đường Ý ăn, đó cũng là lúc điều kiện của Trần Châu và Chu Mễ Nhã khó khăn nhất.

Khi đó cô vẫn còn nhỏ, lần đầu tiên trong đời có được hai người bạn thân, đặc biệt trân trọng, khi nhìn hai người ăn mì gói cô cũng lẽo đẽo đòi ăn, về sau cô tự đi mua mì gói giấu trong đại viện, lúc rảnh rỗi không làm gì ba người lấy ra ăn….

Những mà sau khi lớn hơn một chút số lần ăn cũng ít đi.

Lâm Đế thấp giọng hỏi: “Muốn ăn sao?”

Lưu Tử Đồng chớp đôi mắt to tròn: “Có thể ăn sao ạ?”

“Có thể.” Lâm Đế xoay người ngồi dậy, đeo khẩu trang lên: “Mua cho em ăn, muốn ăn loại nào?”

“Dưa chua ạ.” Lưu Tử Đồng thò đầu ra nói, Lâm Đế gật đầu ý đã biết, anh đứng lên, tóc mái dài có sợi đang rớt xuống trán, chân mày đen như mực, vóc người cao to, vừa đứng lên trong phòng có chút cảm giác chật chội khiến cho hai cậu nhóc đang ngồi ăn mì cũng phải dừng lại, nhìn chằm chằm vào anh.

Từ lúc vào phòng đến nay hai người chỉ nhìn thấy bộ dáng của Lưu Tử Đồng, còn người đàn ông này vẫn luôn ngồi bên trong, giống như đang tránh mặt ai đó, lại thêm ánh sáng mờ ảo khiến cho không thể nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể mơ hồ thấy anh đeo khẩu trang, ngoài ra còn một thân quần áo sang trọng, giọng nói dễ nghe.

Bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy người thật….

…..Giống như là một người không thể dây vào.

Lâm Đế mở cửa đi ra ngoài, hai cậu nhóc lại tiếp tục ăn mì, lén lút liếc nhìn đối phương một cái.

“Khó trách mày không có bạn gái.” ——

Bên ngoài thường có xe đẩy bán hạt dưa, khoai lang, mì gói và các đồ vật linh tinh khác, Lâm Đế vừa đi ra đã gặp được một xe, mua một gói mì dưa chưa, đến khu nước ấm rót vào ly, khép hờ nắp hộp rồi quay trở về. Trong phòng vốn dĩ ngập tràn mùi mì gói vị thịt kho tàu, đến phiên Lâm Đế bước vào đã thay thế bằng vị dưa chua gắt mũi.

Hương vị quẩn quanh với nhau.

Lưu Tử Đồng lập tức ngồi dậy, Lâm Đế ngồi xuống mép giường, mở nắp ra, cầm nĩa đút cho cô, Lưu Tử Đồng còn đang tính duỗi tay ra nhận, thấy vậy thì sửng sốt, cười ghé sát lại, ăn một gắp mì, vừa nhai vừa hỏi: “Anh ăn không?”

Lâm Đế lắc đầu: “Không ăn.”

Hai cậu nhóc ngồi xếp bằng đối diện phía trên liếc nhìn anh một cái.

Nghĩ thầm trong bụng, để cho tôi xem mặt anh nào, có phải rất xuất sắc hay không mà sao luôn mang khẩu trang vậy? Là người không thể biết sao….?

Anh không ăn, Lưu Tử Đồng tự mình ăn hết, nhưng anh không cho cô đụng tay, chỉ một mực gắp từng nĩa mì cho cô, môi cô đều vương đầy vị cay.

Cho dù như vậy nhưng ăn rất ngon, Lưu Tử Đồng ăn đến mi mắt cong cong.

Lâm Đế nhìn cô không chớp mắt, là loại chăm chú nhìn.

Ba người trong phòng dường như đều ăn xong mì trong một khoảng thời gian, vẻ mặt hai cậu nhóc thỏa mãn, một người trong đó còn ‘ợ’ một cái, Lưu Tử Đồng xoa khóe môi, uống một ngụm nước để giảm sự cay nồng trong miệng, Lâm Đế cầm ly mì đã hết đi vứt, còn hai cậu nhóc thì chơi kéo búa bao để xem ai là người dọn.

Tuy rằng bốn người chưa nói chuyện với nhau nhưng trong phòng vẫn tràn ngập không khí ấm áp.

Lâm Đế quay về, Lưu Tử Đồng ôm lấy eo anh, làm nũng nói: “Em no quá…muốn ngủ…”

“Được, ngủ.” Anh vuốt ve tóc cô.

Cậu nhóc thua cuộc kia không tình nguyện gom rác ra ngoài, xuống dưới thấy hai người ôm nhau liền nhanh chân vọt ra khỏi phòng.

Sau đó vội vàng vào phòng.

Lưu Tử Đồng và Lâm Đế đều đã nằm xuống, vẫn là tư thế lúc trước, Lâm Đế nghiêng mình, gối đầu lên cánh tay ôm cô, Lưu Tử Đồng ngáp một cái, nhỏ giọng nói với Lâm Đế: “Hình như em cảm thấy trong miệng toàn là mùi mì….”

“Ừm.”

“Anh nói xem lúc anh hôn em có phải sẽ….”

“Sẽ không ghét bỏ.”

“Hi hi…”

Lần nói chuyện này không bao lâu thì Lưu Tử Đồng liền ngủ, Lâm Đế không ngủ, anh vẫn cứ nhìn cô.

Xe lửa đi qua đường hầm dễ sinh ra tiếng ù bên tai, Lâm Đế đưa tay che lại tai cô.

Bánh xe lăn cành cạch, đoàn xe lửa dài ngoằng cứ theo đường ray mà đi tới, đến khoảng 2 giờ sáng đã đến thành phố S, mọi người trong xe người đều ngủ mơ mơ màng màng, ai xuống trạm cũng đều bọc kín áo khoác, một đầu tóc rối bời đi ra khỏi sân ga, Lưu Tử Đồng đeo khẩu trang, mí mắt díp sát vào nhau để mặc Lâm Đế dẫn cô ra khỏi sân ga, một đường đi ra cửa…..

Nhà ga thành phố S so với thành phố Thiên Tâm thì rộng rãi, đẹp đẽ hơn rất nhiều, ra đến đại sảnh thì bất ngờ bị một luồng không khí lạnh ập vào mặt, toàn bộ thành phố xa hoa cũng hiện ra trước mắt. Dù đã khuya nhưng vẫn có không ít nơi còn sáng đèn, thêm nữa đèn đường cũng được mở suốt đêm, có thể thấy rõ hơi thở sinh hoạt của thành phố lớn, khác xa thành phố Thiên Lâm.

Chiếc xe Hummer màu đen đậu ngoài nhà ga.

Vừa thấy hai người đi ra tài xế lập tức xuống xe, nhận lấy hành lý trong tay Lâm Đế, Lưu Tử Đồng ngồi ở ghế sau, Lâm Đế cũng bước vào, anh nhàn nhạt mở lời nói với tài xế: “Về biệt thự.”

“Được.”

Chiếc xe lập tức khởi động, Lưu Tử Đồng vừa ngáp vừa dựa vào lòng ngực anh.

Một tay anh ôm cô, rất nhanh đã đến cửa tiểu khu, Chu Tố Mẫn gọi điện thoại hỏi Lưu Tử Đồng: “Có phải con về tới rồi không?”

Lưu Tử Đồng không nghĩ đến mẹ vẫn còn chưa ngủ, cô nói: “Dạ, vừa đến cửa tiểu khu thôi ạ.”

“Vậy nói.. Lâm Đế  vào nhà luôn đi, ăn khuya xong rồi đi ngủ, mẹ có nấu bánh trôi cho tụi con.”

Lưu Tử Đồng đưa mắt nhìn Lâm Đế, anh gật đầu với cô, cô cười trả lời Chu Tố Mẫn: “Dạ.”

Rất nhanh xe đã đến trước cửa nhà, tài xế giúp Lưu Tử Đồng lấy xuống hành lý, Lâm Đế nhận lấy, nắm tay cô đi vào, cửa nhà đã mở sẵn, đèn đại sảnh sáng trưng, chỉ có một mình Chu Tố Mẫn ngồi đó, bà đem chén bánh trôi ra, nói: “Ba và ông nội con đều không thức khuya nổi nên đã đi ngủ rồi.”

Lưu Tử Đồng gật đầu, bước chân nhẹ nhàng, Lâm Đế lễ phép chào bà: “Chào dì ạ.”

“Được rồi, ngồi xuống đi, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Chu Tố Mẫn nhìn Lâm Đế một cái, bà cười với anh, đem hai chén bánh trôi đặt lên bàn.

Lưu Tử Đồng và Lâm Đế ngồi xuống.

Chu Tố Mẫn còn đưa thêm cho hai người
một dĩa trứng chiên, trước khi đi bà còn nói: “Của Lâm Đế là vị mặn….”

Lưu Tử Đồng sửng sốt, cô lấy muỗng múc một viên bánh trôi trong chén Lâm Đế, há miệng ăn…cắn một cái….là bắp.

Cô cười nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Ăn xong bánh trôi, Lưu Tử Đồng muốn tiễn Lâm Đế, Lâm Đế không đồng ý, anh đứng ở trước cửa hôn cô, nói: “Sáng mai anh phải đến thành phố điện ảnh, em chỉ cần theo dõi tin trên mạng là được, để anh giải quyết chuyện bên kia mấy ngày đã, lúc quay về…chúng ta lại công khai với truyền thông.”

“Dạ, sáng mai em đưa anh đi nhé, được không?”

“Không cần…” anh lại hôn cô một lần nữa: “Em cứ ngủ đi, mấy hôm nay vất vả rồi.”

Lưu Tử Đồng ôm cổ anh: “Anh cũng vậy, anh cũng vất vả rồi.”

Lâm Đế: “Đáng giá.”

Nói xong anh cầm hành lý ra cửa, lên xe.

Xe đi về căn nhà phía sau.

Lưu Tử Đồng đứng ở cửa nhìn một lúc sau đó mới quay về phòng khách, Chu Tố Mẫn ngáp, nói: “Ngủ đi.”

Bà nhìn Lưu Tử Đồng thêm vài lần nữa, thấy con gái cũng không có chuyện gì thì tâm tình trong lòng cũng buông lỏng, lên lầu, Lưu Tử Đồng đi theo phía sau bà, cả người cũng nhẹ nhõm.

Quay trở về phòng, cô không đi tắm mà lên thẳng trên giường nằm, Lưu Tử Đồng có chút buồn ngủ, quấn kín chăn từ từ chìm vào giấc mộng.

Một ngày sợ hãi, lo lắng, thống khổ, giãy giụa vào thời khắc này biến mất không còn một mảnh, trong lòng cô bình tĩnh, ngủ rất sâu.

Giấc này trực tiếp kéo đến giữa trưa hôm sau, cô cũng không thể nào đưa Lâm Đế đi, cô với tay lấy điện thoại, Lâm Đế đã nhắn hai tin WeChat cho cô.

Một cái là trước khi lên máy bay, khoảng 6 giờ sáng 【 Lâm: Anh ở sân bay. 】

Một cái là khi đến thành phố điện ảnh, hơn 10 giờ 【 Lâm: Anh đến rồi, em chưa dậy sao? Vậy ngủ tiếp đi. 】

Lưu Tử Đồng cười trả lời anh.

【 Lưu Tử Đồng: Em mới dậy. Anh bên đó sao rồi ạ? 】

【 Lâm: Fans rất nhiều, tất cả đều tới thăm ban, cũng hỏi rất nhiều chuyện của em. 】

【 Lưu Tử Đồng: Tối hôm qua anh chưa ngủ được bao nhiêu nữa. 】

【 Lâm: Có thể chịu được mà. 】

【 Lưu Tử Đồng: Yêu anh. 】

【 Lâm: Anh cũng vậy. 】

Từ hôm qua sau khi quay lại cũng chưa đụng đến điện thoại, bây giờ mở ra có rất nhiều cuộc gọi lỡ lẫn tin nhắn WeChat, Lưu Tử Đồng đều trả lời tất cả, cái mọi người hỏi nhiều nhất, đó là về chuyện công khai.

Thậm chí còn có mấy cuộc điện thoại là từ phóng viên truyền thông, nói muốn phỏng vấn cô một chút.

Lưu Tử Đồng đều từ chối, tối hôm qua khi trở về là vào khoảng 3 giờ sáng, tất cả mọi người đều đang ngủ say, sự tình đêm đó cũng không thể nhìn ra cái gì, hôm nay mới cảm nhận được rõ ràng, dường như bà con thân thích đều hỏi cô về chuyện của Lâm Đế, ai ai cũng khen cô lợi hại.

Trên Weibo càng không cần phải nói.

Giống như là bị oanh tạc, tất cả đều xôn xao, tài khoản Thiển Nguyệt chỉ qua một buổi tối đã đạt đến tám trăm vạn fans, trạng thái mới nhất của cô là bài đăng chúc phúc cho Lâm Đế và Trần Tư Đồng, còn có một bức tranh cô vẽ phố Thượng Hải xưa, bình luận đã lên tới 2 vạn….

“Chị gái nhỏ Thiển Nguyệt đúng thật có cá tính quá nha, vàng bạc châu báu cũng không chiếm được tim chị, chỉ cần đưa chị đi một chuyến, anh ấy liền có thể dễ dàng có được người, đây đều là bệnh chung của con gái nha…..”

Bình luận này nhận được hơn 6 ngàn like, đứng top đầu.

“Ôi, phụ nữ.”

Bình luận này chiếm đến hơn 3 ngàn like, xếp top 2.

“Khó trách Lâm Lâm tự tin như vậy, thì ra anh ấy có tuyệt chiêu, mị đây bội phục bội phục rồi….”

“Tui không nghĩ EQ của Lâm Lâm cao như vậy nha.”

“Em phát hiện chỉ có chị mới xứng đôi với Lâm Lâm… Rốt cuộc anh ấy vì chị mới uống say đó….”

“Tình yêu đến khiến tôi không thể hiểu được, ghen tị quá…..”

Bình luận đều rất tích cực.

Cũng không có cái nào công kích Lưu Tử Đồng, chuyện này Lâm Đế thật ra rất thông minh, nếu không phải ngay từ đầu anh công khai theo đuổi, chắc đến lúc này Lưu Tử Đồng đã bị hắt nước đen mất rồi.

Cô nhấn vào Weibo của Lâm Đế.

Trạng thái mới nhất của anh là share lại quảng cáo của anh.

Bình luận ở bên dưới đều đạt được hơn 10 vạn.

“Ôi, đàn ông.”

Bình luận này được đến 3 vạn like, đứng đầu top.

“Lâm Lâm tâm cơ quá nha, nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”

“Bây giờ sao rồi? Đạt được rồi đúng không? Đắc ý quá chứ gì? Có phải anh rất vui vẻ không? Nên chúc mừng đi chứ nhỉ?”

“Mị thấy hơi bị đau mặt..”

“Ha ha ha ha ha ha ha, mấy đứa đợt trước chống đối đâu rồi, lúc trước là ai nói Lâm Lâm không theo đuổi được Thiển Nguyệt?”

“Đều do người phụ nữ Thiển Nguyệt này! Không có điểm mấu chốt gì cả!”

“Thật là! Nhìn cô ta xem, người ta chỉ cần đưa cô ta đi một lần thì cô ta đã cảm động, đờ mờ đờ mờ…..mẹ nó, từ giờ tôi thất tình rồi.”

“……Những người nói đến điểm mấu chốt này, chả lẽ mấy người không như vậy sao? Lúc bản thân yếu đuối đau khổ lại có người đàn ông giống như Lâm Lâm xuất hiện, luôn ở bên cạnh đi đây đó với mấy người thì mấy người sẽ không cảm động sao? Nếu không cảm động thì chỉ có thể là…trong lòng mấy người yêu ai đó khác rồi.”

“Fan của Lâm Lâm lầu trên ơi…mị đồng ý với chế.”

“Lâm của em……em thất tình anh hãy đền lại cho em một Lâm Trứ đi nha @ Lâm Trứ.”

“Ể, mọi người không cần hoảng loạn, không cần hoảng loạn, không có Lâm Đế thì vẫn còn Lâm Trứ đó sao? @ Lâm Trứ.”

“@ Lâm Trứ.”

Những bình luận kế tiếp giống như đang xếp hạng với nhau, tất cả đều làm fans Lâm Đế tag Lâm Trứ, Lưu Tử Đồng lướt được nửa tiếng, tất cả đều là Lâm Trứ, mười vạn bình luận….chắc cũng chiếm đến một phần ba.

Lưu Tử Đồng nhìn theo dòng tag của fans, tiến vào Weibo Lâm Trứ.

Chỉ thấy bài đăng mới nhất của anh ta, là một tiếng trước.

Lâm Trứ:……

Sáu dấu chấm, bộ dạng bất đắc dĩ.

Lưu Tử Đồng nhịn cười.

【 Lưu Tử Đồng: Anh của anh đang phiền lắm đúng không? Weibo bị nhiều người tag như vậy mà. 】

【 Lâm: Chắc vậy. 】

Cửa lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ, Chu Tố Mẫn ở bên ngoài nói: “Rửa mặt chuẩn bị đi xuống đi, chú nhỏ cô nhỏ của con đều đã tới hết rồi….”

Lưu Tử Đồng sửng sốt: “Sao lại tới ạ?”

Chu Tố Mẫn: “Vì chuyện cưới hỏi của con.”

“Con khi nào muốn kết hôn chứ?”

Chu Tố Mẫn: “Bọn họ tới bàn một chút… Nhanh lên, thay đồ rồi xuống.”

Lưu Tử Đồng: “……” Cô bò xuống giường, lấy quần áo vào phòng tắm rửa, nửa tiếng sau cô đứng ở cầu thang, trên đùi bị mấy cô nhóc quấn lấy, trong tay ai nấy đều cầm poster: “Chị họ, em muốn được Lâm Lâm ký tên….”

“Chị họ, em muốn dấu son môi của Lâm Lâm.”

“Chị họ, em muốn được Lâm Lâm ôm một cái.”

“Chị họ, khi nào chị với Lâm Lâm hẹn hò vậy ạ? Em đi cùng được không chị….”

Lưu Tử Đồng: “………”

Em trai họ chạy tới, đẩy tay mấy đứa nhóc ra, quát: “Đều tránh ra, em muốn được Lâm Trứ ký tên, kêu anh ấy ký trên áo em đi chị!”

Ông nội ở phòng khách cười đến thở hổn hển.

Ông vung vẩy, không cam lòng yếu thế nói: “Nhớ kêu Lâm Đế mua quà đáp lễ cho ông nha…..”

Ngữ khí vô cùng khoe khoang.

Mấy cô em gái nhỏ trưng ra bộ mặt hâm mộ, dùng ánh mắt đáng thương long lanh nhìn Lưu Tử Đồng.

Trong ánh mắt là…em cũng muốn quà nha.

Lưu Tử Đồng đau đầu….

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện