Mấy năm nay, đoạn tình yêu của Triệu Tiểu Ai đã xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này lại có thêm cơ hội một lần nữa nắm lấy tình duyên nên trong lòng cô ấy rất quý trọng nó, nếu so với sự quan trọng trong sự nghiệp thì có vẻ nhiều hơn, cho dù đó có là lúc bộ phim truyền hình và điện ảnh của cô ấy được công nhận, sự nghiệp diễn xuất tăng thêm vài phần. Hôm nay là sinh nhật cô ấy, vốn dĩ công ty và fans sẽ cùng nhau tổ chức nhưng vì để có thể trải qua ngày này cũng với Hà Hoài nên cô ấy mới đặc biệt đến đây.
Sắp xếp mãi mới dành ra được thời gian đi thăm ban Hà Hoài.
Hà Hoài trở tay nắm lại tay cô ấy, chuyên tâm lái xe.
Chỗ được đặt trước là tầng hai của một khách sạn địa phương, sau khi đến nơi, Hà Hoài đậu xe vào chỗ, bốn người xuống xe, Lưu Tử Đồng lại có chút buồn ngủ, Lâm Đế ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây không ngủ ngon sao?”
Lưu Tử Đồng gật đầu: “Có thể là ngủ quá nhiều, nhưng mà em vẫn cảm thấy ngủ không đủ.”
Anh hôn lên trán của cô.
Trên lầu hai đã đặt sẵn phòng, Triệu Tiểu Ai cầm thẻ mở cửa, sau khi vào Lâm Đế liền kéo Lưu Tử Đồng ngồi lên bộ ghế sô pha rộng, rót một ly nước ấm cho cô uống, Lưu Tử Đồng chống cằm, buồn chán nhìn cách bài trí trong phòng, Triệu Tiểu Ai và Hà Hoài cầm micro song ca, một lúc sau cô ấy mới về ghế, ngồi kế bên Lưu Tử Đồng, cười hỏi: “Chỉ có mấy người nên chán sao?”
Lưu Tử Đồng lười biếng ngáp một cái: “Không có ạ, chị Triệu còn muốn hát nữa không?”
Triệu Tiểu Ai: “Hát chứ, mấy người nhân vật công chúng giống như chị không hay đi KTV hát như người bình thường đâu.”
“Cũng đúng.” Lưu Tử Đồng suy nghĩ, gật đầu.
Bởi vì trời đã tối, mà người phương nam rất chuộng đồ ăn khuya, cho nên đặc biệt gọi cho Lưu Tử Đồng một tô cháo nóng, ba người họ đều là người phương bắc, chỉ có Lưu Tử Đồng là người lớn lên ở phía nam. Lâm Đế bóc vỏ quả trứng đưa cho Lưu Tử Đồng, Triệu Tiểu Ai lại không vội ăn gì, chỉ cầm lấy micro bắt đầu hát.
Hà Hoài ngồi bên cạnh cô ấy, vừa uống vừa nhìn cô ấy.
Giọng của Triệu Tiểu Ai lấy đem ca hát quả thật không tồi, một ca khúc 《 Yến về tổ 》 được hát rất tình cảm, cô ấy còn nhìn xuống phía Hà Hoài, cười hát với anh ta: “Giữa núi sông tiếng hát vang vọng, mang về những sôi sục của nỗi nhớ, hai dòng thư gửi nhà năm cũ, vừa đọc khóe mắt đã nhòa…….” (1)
(1) Yến về tổ: Bài hát do Trương Lương Dĩnh và Trương Kiệt trình bày (Link: https://www.youtube.com/watch?v=P5QXcd5CB90 )
Lời này khiến Hà Hoài không thể nhịn được, nghiêng đầu lấp kín môi cô ấy.
Lưu Tử Đồng thầm kêu lên trong lòng, vội vàng quay mặt đi, vừa quay đi lại đối diện với Lâm Đế, Lâm Đế cũng giữ chặt cổ cô, đầu dịch qua cắn đi lòng đỏ trứng mà cô đang ngậm trong miệng, Lưu Tử Đồng cười chống tay lên ngực anh: “Không ngờ sinh nhật Triệu lão sư lại yên tĩnh như vậy…Em còn tưởng rằng chị ấy sẽ mời nhiều người lắm chứ.”
Lâm Đế đẩy lòng đỏ vào miệng nhai, dùng ngón tay cái xoa khóe môi, nói: “Cô ấy đến vì muốn cùng với Hà Hoài.”
“Vậy chúng ta ở đây tính sao ạ? Làm bóng đèn ư?” Lưu Tử Đồng cười hỏi lại, Lâm Đế nói: “Mặc kệ bọn họ, em có muốn hát không?”
“Em không hát đâu, hay là anh hát đi?” Lưu Tử Đồng đi về phía hát, đặt mông ngồi tại ghế hát, ca khúc mới nãy vẫn còn chạy nhưng người thì không hát nữa rồi, Triệu Tiểu Ai hình như đang khóc, Lưu Tử Đồng nhìn thoáng qua, ngay lập tức dời tầm mắt, Hà Hoài đang thấp giọng nói chuyện với cô ấy.
Lâm Đế sớm biết là sẽ như vậy nên mặt không biểu tình gì mà cầm miếng dưa hấu bỏ vào miệng, anh thong thả ung dung đi đến phía sau Lưu Tử Đồng ôm cô, đầu ngón tay Lưu Tử Đồng lướt màn hình, hỏi: “Anh hát bài gì nè?”
“Bóng bay tỏ tình (2).” Lâm Đế nói.
(2) Bóng bay tỏ tình: bài hát được trình bày bởi Châu Kiệt Luân (Link: https://www.youtube.com/watch?v=y8l-S8GzV7o )
Lưu Tử Đồng: “Không ngờ anh sẽ hát bài này nha.”
Cô bấm chọn, sau lại quay về nhìn hai người đang còn nói chuyện kia, cô quyết định không khách khí mà bấm tắt bài của họ, đưa micro cho anh.
“…………Mỉm cười bay lên bầu trời, em nói rằng muốn theo đuổi em không dễ, để khiến anh thấy khó mà lui…..” giọng ca Lâm Đế cất lên làm cho Lưu Tử Đồng kinh diễm, cô nhìn anh không rời, giọng ca và bộ dáng lười biếng của anh khi hát, một bàn tay đưa ra kéo cô lại nhốt trong lòng ngực, Lưu Tử Đồng đối diện với anh, chân mày anh đen như mực, đôi mắt sâu như biển, giọng hát lại rất ôn nhu.
Một bài này kết thúc, Lưu Tử Đồng vỗ tay cho anh, Lâm Đế ngược lại lại đè cô xuống, thấp giọng dò hỏi: “Chừng nào em mới muốn kết hôn đây?”
Lưu Tử Đồng dựa vào ghế sô pha mềm, gương mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, cô nói: “Không biết đâu.”
Lâm Đế: “Không sao, hai ngày sau anh sẽ hỏi lại.”
Lưu Tử Đồng cười rộ lên, sau đó lại ngáp, cô dựa sát vào lòng ngực anh, nói: “Buồn ngủ quá a…”
“Vậy chúng ta về trước nhé?” Anh đưa tay sờ trán cô, không nóng, trong lòng thả lòng, Lưu Tử Đồng lắc đầu: “Không muốn, ít nhất phải ăn bánh kem đã chứ.”
“Được.”
Tâm tình Triệu Tiểu Ai khôi phục, cô ấy cười ghé lại gần: “Ây da, chị ngại quá, để hai người ở đây chờ chị rồi.”
Lưu Tử Đồng từ trong ngực Lâm Đế chui ra, cười nói: “Chị bận mà, không sao đâu ạ, hai tụi em có thể tự ngồi với nhau mà.”
Triệu Tiểu Ai ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt quét qua Lâm Đế, cười nói: “Anh trai nhỏ họ Lâm nè, nhường chỗ một chút được không? Tôi với chị gái nhỏ nhà cậu nói chuyện một chút nhé?”
Lâm Đế nhàn nhạt đáp: “Cho cô mượn ba phút.”
Triệu Tiểu Ai: “Sao lại ít vậy chứ….”
Lâm Đế dịch qua bên cạnh ngồi, mặt mang vẻ không tình nguyện.
Thấy anh đi ra, Triệu Tiểu Ai dựa vào cô nói nhỏ: “Để em chê cười rồi.”
Khi nãy lúc cô ấy khóc, một cái liếc mắt của Lưu Tử Đồng cũng bị Triệu Tiểu Ai bắt được, nhưng lúc đó cô ấy lễ phép mà quay đầu đi, trong lòng Triệu Tiểu Ai cảm kích.
Lưu Tử Đồng lại buồn ngáp, cô nhịn xuống, hốc mắt lấp lánh nước: “Không đâu ạ, chị Triệu, chuyện của chị em biết mà.”
Triệu Tiểu Ai: “Chị rất cảm kích… cảm kích Hà Hoài đã chịu chấp nhận chị, trước kia chị rất….”
Cô ấy với Lưu Tử Đồng không có bí mật gì, bởi vì bản thân Lưu Tử Đồng cũng rất thấu hiểu người, có nhiều chuyện Lưu Tử Đồng rõ ràng hơn so với cô ấy,: “Dạ, em biết mà.”
Triệu Tiểu Ai cười lau khóe mắt: “Ây da,
sinh nhật ai lại đi nói mấy cái đó chứ….” Cảm xúc của cô ấy chỉ là đột nhiên bộc phát, nhất thời do tích tụ nhiều nên mới như thế, Lưu Tử Đồng cười nói: “Không sao ạ, chị nói đi, em nghe đây….”
“Không được, không được, chúng ta ăn cái gì đi, hay uống chút rượu nhé?” Triệu Tiểu Ai cầm lấy chai rượu vang đỏ muốn mở ra, đột nhiên dừng lại một chút, cô ấy gọi Hà Hoài: “Ông xã, lại đây mở chai rượu nào.”
Hà Hoài đặt điện thoại xuống đi đến, nhận lấy mở ra.
Triệu Tiểu Ai nhìn về phía Lâm Đế: “Anh trai nhỏ họ Lâm uống một ly chứ?”
Lâm Đế nhàn nhạt duỗi đôi chân dài, nói: “Cô trả bà xã lại cho tôi đi…..”
Triệu Tiểu Ai sửng sốt, sau đó bật cười ha ha, cô ấy duỗi tay ôm Lưu Tử Đồng, nói với Lâm Đế: “Tôi cứ thích chiếm thêm một lúc nữa đấy thì làm sao?”
Lâm Đế: “…….”
May mắn anh không đánh phụ nữ.
Triệu Tiểu Ai nhìn thấy mặt anh không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt kia cứ quét qua quét lại trên người Lưu Tử Đồng, đúng là trông mòn con mắt, chỉ là cảm xúc nhất thời nhưng cũng không thể nhịn được cười, cô ấy đứng dậy, kéo Lưu Tử Đồng lên, nhét lại vào lòng ngực Lâm Đế: “Trả lại anh đó! Tôi đi!”
Lâm Đế cảm thấy mỹ mãn ôm lấy Lưu Tử Đồng, anh nói: “Tôi cũng uống một ly.”
Lưu Tử Đồng sửng sốt, cô quay đầu nói: “Anh không thể uống đâu.”
“Anh uống!” Lâm Đế lấy qua cái lý, anh thấp giọng nói: “Cao hứng mà….”
Cao hứng thì phải phải uống.
Lưu Tử Đồng cười niết lỗ tai anh: “Vậy nếu anh say rượu điên lên thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Anh kiên quyết nói, Triệu Tiểu Ai cười nhanh chân đưa rượu cho ba người, cô ấy nâng ly trước, nói: “Chúc tình yêu của chúng ta thiên trường địa cửu (3).”
(3) Thiên trường địa cửu: vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Lời chúc này….. Hà Hoài nhẹ nhàng cụng ly với cô ấy, một lần uống hết.
Lưu Tử Đồng và Lâm Đế cũng chạm ly, cô cười nói: “Chúng ta cũng vậy nhé, thiên trường địa cửu.”
Lâm Đế: “Ừm.”
Anh cũng rất sảng khoái, một lần uống hết.
Lưu Tử Đồng trừng mắt: “Anh kiềm chế chút được không?”
Khóe môi Lâm Đế cong lên, hôn cô: “Không sao đâu, anh không uống đến ly thứ ba là được.”
Trong phòng vang lên một ca khúc nhẹ nhàng, hai đôi tình nhân mỗi cặp chiếm lấy một góc ghế sô pha, ở giữa bàn là rượu vang đỏ và đồ ăn, vỗn dĩ rất yên tĩnh, Triệu Tiểu Ai đột nhiên đề nghị: “Chúng ta chơi đố số (4) đi.”
(4) Trò đố số (hoa quyền): khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra rồi đoán số, ai nói đúng thì thắng, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai đều sai thì hoà
Lưu Tử Đồng nhanh chóng vứt cái chân gà trong tay ra,: “Được nha, được nha, đã lâu em cũng không chơi rồi.”
Hai người bày ra tư thế giống như nhào vào nhau, bắt đầu chơi.
Hai người đàn ông mặt đơ ra: “???”
Quá một lúc, trong phòng vang lên tiếng hai người đố số nhau.
“Anh em tốt…”
“Tam tinh cao chiếu (5)….”
(5) Tam tinh cao chiếu: ý chỉ ba ông Phúc – Lộc – Thọ
“Một lòng kính người….”
“Sáu sáu đại thuận (6)…. ”
(6) Sáu sáu đại thuận: đây là số đẹp, cầu mọi chuyện thuận lợi.
“Uống!”
“Uống!”
Một ly vào bụng Lưu Tử Đồng, một ly vào bụng Triệu Tiểu Ai, lúc này ý thức hai người đàn ông mới bị khủng bố, để thuận tiện, Lưu Tử Đồng tháo cả đồ buộc tóc, tóc bay tán loạn.
Triệu Tiểu Ai thấy thế, cũng muốn lấy khí thế, cô ấy cũng đem cây gài cố định tóc kéo xuống, tóc xoăn được tự do.
“Anh em tốt nha!!”
“Một lòng kính người nha!!”
“Sáu sáu đại thuận nha!!”
“Uống!”
“Em uống! Em thua rồi!”
Trơ mắt nhìn Lưu Tử Đồng ngửa đầu uống cạn một ly thấy đáy, cô còn duỗi mu bàn tay ra lau khéo môi, đang muốn tiếp tục thì Lâm Đế nhanh chóng ôm lấy cô từ phía sau: “Bà xã, ….em….em đừng kích động.”
Lưu Tử Đồng quay đầu nhìn anh, cười nhào qua hôn anh, cười: “Em còn có thể chơi đó.”
Lâm Đế: “……”
Hà Hoài cũng có ý muốn ngăn Triệu Tiểu Ai, Triệu Tiểu Ai xoay người qua, nâng gương mặt anh ta lên hôn một cái, “Ông xã ngoan nào, đừng quấy rầy em, em sẽ thắng em ấy cho xem.”
Hà Hoài: “……”
Hai người đàn ông mặc nhiên không lên tiếng mà nhìn hai người phụ nữ đang điên cuồng này, lúc ban đầu đố số vẫn còn trong tầm khống chế, càng về sau hai người như đấu sống chết với nhau, câu sau còn la to hơn câu trước, sau đó Lâm Đế thấy Lưu Tử Đồng đứng lên sô pha, nói với Triệu Tiểu Ai: “Lại tiếp tục nào.”
Khí thế của Triệu Tiểu Ai đương nhiên không thể thua cô, cô ấy nhanh chóng đứng lên, cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi, tay nâng lên, hào sảng nói: “Tới!”
Hà Hoài: “…..”
Lâm Đế sống không còn gì luyến tiếc: “…….”
Anh nghiêng đầu cầm một miếng dưa hấu đưa cho Hà Hoài.
Hà Hoài cũng đưa cho anh một miếng dưa Hami.
Từ trong mắt lẫn nhau, hai người đều nhìn thấy sự thương hại trong mắt đối phương.
Người anh em, tôi thấy anh thật đáng thương.
Trùng hợp, tôi cũng vậy.
Trầm mặc một hồi lâu, tiếng đố số của hai cô gái vẫn không ngừng bên tai, Hà Hoài nói: “Anh em, chúng ta cũng uống một ly chứ?”
Lâm Đế: “Được, uống một ly.”
Hai người cụng ly, đôi mắt vốn dĩ có thể nhìn thấy hai người bên cạnh, thì bây giờ họ lại chạy đến sô pha đối diện tiếp tục cuộc chơi, hơn nữa hai người cũng không mang giày, cứ như vậy để chân trần….
Lâm Đế nhàn nhạt nói: “Tôi thấy cần phải trị hai cô ấy….”
Hà Hoài: “Tôi đồng ý.”
Hai người đặt ly xuống, đứng dậy.