Đoàn làm phim quay những cảnh đấu đá chính trị trước rồi mới quay những cảnh chiến đấu, chờ đến khi quay xong cung đấu quyền mưu rồi mới quay cảnh diễn trên chiến trường.
Lâm Uyển Đình hãm hại Thượng Quan Huyên, Văn quý phi chịu ảnh hưởng từ Lâm Uyển Đình nên cũng ghét luôn Thượng Quan Huyên, lúc này Thượng Quan Huyên mới thấy rõ gương mặt thật của Lâm Uyển Đình, giận dữ đi đến tìm nàng.
Lâm Uyển Đình đang thêu hoa, đôi mi dài đang rũ xuông trông vô cùng dịu dàng và nhã nhặn, giống như một đoá hoa nhỏ mỹ lệ mà cũng vô tội.
Thượng Quan Huyên bước vào phòng, Lâm Uyển Đình nhìn thấy nàng thì lập tức buông đồ trong tay xuống rồi đứng lên.
Thượng Quan Huyên nhìn thấy nàng thì nói một cách tức giận: “Uyển Đình, tỷ coi muội như muội muội của mình, tại sao muội phải hãm hại tỷ chứ?”
Nàng lập tức vô thẳng vấn đề.
Vì thế, Lâm Uyển Đình lại cười dịu dàng, nhưng trong đôi mắt ngây thơ lộ ra vẻ lạnh lùng, nói: “Tại sao ư, chẳng lẽ ngươi lại không biết sao?”
“Ý muội là gì?”
Đôi mắt xinh đẹp vô hại của Lâm Uyển Đình toát lên chút tủi thân và ấm ức, lời nói bỗng nhiên mang theo sự tức giận: “Ta và ca ca Hoằng Viễn là thanh mai trúc mã, dì nói ca ca sẽ cưới ta vào cửa, nhưng chính là ngươi, là ngươi đã đoạt huynh ấy đi mất, ta ghét ngươi lắm!”
An Văn xử lý những cảm xúc của Lâm Uyển Đình rất tốt, trong sự tủi thân lại pha chút ngây thơ, đó là làm chuyện xấu nhưng khi tức giận như vậy vẫn khiến cho người khác không nhịn được sinh lòng thương xót.
Lâm Vi Vi bị kỹ thuật diễn của cô đè ép, đột nhiên lại cảm nhận được mình đang ở trong thế yếu.
An Văn cũng nhận ra điều đó, cô thầm thu bớt khí thế của mình lại, Lâm Vi Vi tiếp tục diễn hết.
Nhưng sao đạo diễn Đường lại không nhìn ra điều đó được, vì thế ông ấy lại cho quay lại thêm vài lần nữa.
Đây là vì An Văn đã diễn cùng với các diễn viên gạo cội quá nhiều, dẫn đến có thói quen hoàn toàn bung xoã hết khả năng diễn xuất của bản thân, vì thế mới có thể xuất hiện hiện tượng áp diễn như vậy.
Sau khi diễn xong, Lâm Vi Vi cười rồi nói với cô: “Văn Văn, em làm tốt lắm.
”
“Cảm ơn lời khen của chị Vi Vi.
” An Văn ngoan ngoãn nói.
“Hình như em đang học lớp 11 phải không, em đã quyết định thi vào trường đại học nào chưa?” Lâm Vi Vi quan tâm hỏi.
“Em vẫn chưa nghĩ đến ạ.
”
“Chị là sinh viên tốt nghiệp từ học viện điện ảnh Đế Thành, mấy hôm trước mới vừa về trường thăm hỏi giáo viên cũ, ngài ấy còn khen em nhiều lắm đó, nói em rất có thiên phú.
” Đây là Lâm Vi Vi đang kéo học sinh giúp cho giáo viên cũ của mình.
“Cũng là vì các giáo viên chỉ dạy tận tình ạ, em vẫn chưa nghĩ đến chuyện nên chọn trường đại học nào, em muốn đợi lên lớp 12 rồi suy xét sau, dạo gần