Buổi tối gọi điện tới nhà Miêu Miêu, quả nhiên cô ấy đã về, chỉ là giọng nói lạnh như băng, tôi vừa nói hai câu, cô ấy đã bảo là buồn ngủ rồi cúp điện thoại.
Ngày hôm sau tới trường, bất ngờ là Miêu Miêu lại đi học, thế nhưng vẫn hờ hững với tôi, luôn cố tình né tránh tôi.
Tôi vô cùng uể oải, không biết làm thế nào để cứu vãn tình bạn của chúng tôi.
Mai Tử nói: "Ủa? Tình bạn của hai người như keo sơn vậy mà cũng cãi nhau à? Chẳng lẽ sắp đến tận thế rồi sao?"
Tôi ủ rũ úp mặt xuống bàn, chẳng có tinh thần trả lời cô ấy. Bình thường đối với những tai nạn, tổn thương xuất phát từ bên ngoài thì chúng ta có thể lấy dũng khí và kiên cường để cùng nhau chống trọi, bị đả kích cũng có thể đứng vững, nhưng một khi tổn thương đó xuất phát từ những thứ mà chúng ta yêu thương và quý trọng thì chúng ta lại không có sức để đánh trả.
Một tuần liên tiếp, Miêu Miêu vẫn chiến tranh lạnh với tôi, dù tôi cố gắng mỉm cười bắt chuyện thì cô ấy cũng hờ hững, tôi rất muốn nhào qua ôm lấy cô ấy, cầu xin cô ấy đừng như vậy nữa, nhưng bản tính kiêu ngạo từ trước đến giờ khiến tôi không thể làm như vậy.
Mặt khác, tình bạn giữa tôi và Felix lại phát triển nhanh chóng, chúng tôi thường xuyên gọi điện thoại tâm sự, có khi lại cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Tôi nghĩ, bất kỳ ai cũng đều có thể dễ dàng trở thành bạn của Felix, một người sáng sủa như ánh mặt trời, long lanh như thủy tinh, ở bên cạnh anh ta luôn có cảm giác thoải mái tự nhiên, không có lừa dối và nghi ngờ lẫn nhau.
Thời gian trôi qua rất mau, kỳ thi đã tới gần, mọi người bắt đầu lo lắng đăng ký nguyện vọng. Mẹ và Nhiếp Văn Hàm đi chơi về cũng hỏi tôi muốn học trường nào, Nhiếp Văn Hàm đối với tôi lại có một loại cảm giác bởi vì không phải là đứa trẻ do mình sinh ra nên lại càng thêm cưng chiều, cũng vì muốn xóa đi khoảng cách giữa hai người, ông vỗ vỗ vai tôi, mỉm cười bảo tôi không cần để mình quá mức mệt mỏi, chỉ cần tôi muốn học trường nào thì ông ấy nhất định sẽ đưa tôi vào học trường đó.
Vậy nên tôi lại đứng đợi Miêu Miêu một lần nữa, lần này trông thấy tôi, cô ấy cũng không quay đầu bỏ đi, tôi cản đường cô ấy, cô ấy cúi đầu đứng trước mặt tôi.
Tôi cười có chút nịnh nọt: "Miêu Miêu, ừm, cậu nói muốn học cùng trường với tớ, vậy trường đó tên gì? Tớ ghi danh cũng cần phải biết tên trường chứ?"
Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt to tròn xinh đẹp như có một tia sáng kỳ lạ chảy qua, cô ấy trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Tối nay cậu đến nhà mình đi, chúng ta bàn bạc chuyện đăng ký nguyện vọng." Nói xong cũng vượt qua tôi, đi về phía trước.
Tôi gần như muốn nhảy cẫng lên tung hô vạn tuế, chiến tranh lạnh đã kết thúc!
Gọi điện thoại cho mẹ, nói tối nay tôi đến nhà Miêu Miêu, có thể sẽ không về, mẹ tôi cũng biết Miêu Miêu, vậy nên cũng không hỏi nhiều, lập tức đồng ý.
Vừa cúp máy thì điện thoại lại đổ chuông, tôi bắt máy, giọng nói vui vẻ nhiệt tình của Felix truyền tới: "Hi! Tô Tô! Anh vừa phát hiện một chỗ bán lẩu rất ngon, tối nay chúng ta đi ăn nhé?"
Tôi vốn muốn từ chối, vì tối nay
phải đến nhà Miêu Miêu, nhưng mà nghĩ lại, có thể rủ Miêu Miêu đi cùng mà! Để cô ấy làm quen với bạn mới của tôi luôn, hơn nữa càng đông càng vui, khúc mắc giữa tôi và Miêu Miêu sẽ tan thành mây khói. Vậy nên tôi nói địa chỉ nhà của Miêu Miêu cho Felix, bảo tối nay anh ấy tới đón chúng tôi. Tôi cười ha hả nói với Felix: "Em và bạn thân đang có chút hiểu lầm, tối nay có làm hòa được hay không thì còn chờ vào biểu hiện của anh đấy!" Felix sảng khoái cười đáp ứng.
Tan học, tôi theo Miêu Miêu về nhà cô ấy.
Vừa vào cửa, phòng khách rộng lớn tối om, không hề có chút ánh đèn.
Tôi hỏi: "Miêu Miêu, hôm nay bố cậu không về à?"
Miêu Miêu 'ừ' một tiếng rồi mở đèn lên. Tôi nhìn bóng lưng nhỏ xinh của cô ấy, trong lòng vô cùng áy náy, bố cô ấy thường xuyên vắng nhà, một mình cô ấy lẻ loi giữa căn nhà lớn, tính tình cô ấy lại yếu đuối, không giống tôi, lúc nào cũng có thể điên điên khùng khùng kết bạn khắp nơi, cô ấy chỉ có mình tôi là bạn thân, mà tôi lại không hay tâm sự với cô ấy, cũng khó trách cô ấy tức giận.
Tôi nói: "Miêu Miêu, tớ ..."
Cô ấy ngắt lời tôi, quay đầu mỉm cười nhìn tôi: "Cậu ngồi xuống trước đi, mình đi rót nước trái cây cho cậu, vẫn là nước đào, đúng không?"
Tôi ngồi xuống sofa, trong lòng tràn đầy cảm động, aiz, Miêu Miêu luôn luôn nhớ rõ mỗi một sở thích của tôi, dù đó là điều nhỏ nhặt nhất.
Miêu Miêu ngồi xuống trước mặt tôi, cúi đầu không nói tiếng nào, lặng yên nhìn tôi uống nước đào, tôi lo lắng không biết nên giải thích thế nào với cô ấy.
"Cậu biết không?" Miêu Miêu đột nhiên mở miệng: "Nếu không phải vì cậu thì mình đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này rồi."
Tôi sững sờ, câu nói này khiến cho tôi vừa mừng vừa lo, lại mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ, tôi nói: "Miêu Miêu..."
Miêu Miêu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn tôi, vẻ mặt kích động, nói với tôi: "Tô Tô, mình yêu cậu!"
Tôi hoảng hốt: "Miêu Miêu! Cậu nói bậy bạ gì vậy! Chúng ta đều là phụ nữ mà!"
Chắc đầu óc của cô ấy không được tỉnh táo lắm. Tôi muốn vươn tay lay cô ấy tỉnh táo lại, thế nhưng lại phát hiện tay mình rũ xuống ghế sofa, không thể nhúc nhích, trong cơ thể như có gì đó đang dần dần lan ra, vừa giống băng lại vừa giống lửa, chân tay tê liệt không thể cử động, cứ như không phải là của mình vậy.
Đầu óc choáng váng, tôi kinh hãi nhìn Miêu Miêu đang dùng ánh mắt đau thương để nhìn tôi: "Miêu Miêu! Cậu làm gì vậy?"