“Nhưng đám người bên đó bảo mày mang 3 triệu, hiện tại mày có 1 triệu 6...!Họ sẽ không nghe mày nói chuyện và giải thích đâu.
Tao không sợ gì hết, tao chỉ sợ mày và bác gái bị người ta đánh đập ở Bắc Kinh.
Bọn tao ở lại Hong Kong muốn hỏi muốn nói cũng vô phương hướng.”
Cố Thừa Luân ngây dại, lời Uông Thành nói ra cũng chính là tâm sự nặng nề trong lòng anh.
Chỉ sợ tiền mất tật mang, còn làm chọc giận bọn người đó, làm hại mẹ và Hy Hiền...
Cố Thừa Luân ôm trán, đau đớn quặn thắt.
Uông Thành không nghĩ ngợi, lập tức chồm người qua rút tấm chi phiếu trên áo vest của Cố Thừa Luân ra, khẩn trương nói: “Đưa chi phiếu đây...!Bây giờ coi như tao mượn của Tép Nhỏ, rồi cho mày mượn, không có chuyện hối lộ gì cả, chuyện cứ để mặc tao gánh hết.”
Uông Thành vừa hay phóng ra cửa đã bị Cố Thừa Luân nhanh tay túm lấy, dứt khoát giật lấy tấm chi phiếu, mạnh tay xé nát.
Uông Thành sửng sốt, không ngừng kích động, “Luân! Luân!”
“Tao đã quyết định rồi...” Cố Thừa Luân kiên quyết, hai tròng mắt đã đỏ ngầu, sức lực gì cũng không còn để đôi co dằn vặt thêm nữa...!anh siết chặt lấy khuỷu tay của Uông Thành, xúc động trào dâng, “Mày yên tâm đi...!ở Hong Kong tao có người bạn tốt như mày...!không nỡ không quay lại.
Tao nhất mình toàn vẹn trở về...”
Uông Thành hít một hơi sâu, nén lại nước mắt sắp rơi xuống.
Con đường này Cố Thừa Luân kiên quyết như vậy, anh không thể không ủng hộ cho nó.
Uông Thành ngây dại ra nhìn Cố Thừa Luân nhanh chóng gom gọn số tiền cất giữ và vội vã rời đi, lời nào cũng không còn thốt ra nổi.
Bên này, Thượng Thần Hi nhìn đồng hồ rồi lại nhìn chiếc điện thoại bàn cuối cùng không nhịn được gọi cho ông Dương bên Ngân hàng, quả nhiên Cố Thừa Luân đã không rút tấm chi phiếu.
Anh cúp máy, trong lòng không xác định rõ là buồn hay vui.
Dẫu sao chuyện anh trăn trở, Cố Thừa Luân đã mạnh dạn cho anh đáp án.
Sau này có nuối tiếc hay không, anh cũng không còn bận lòng day dứt nữa.
Đúng lúc này Lôi Kình và nhóm người bên Tân Giới đẩy cửa đi vào, dáng vẻ sảng khoái, “Con ngựa của tôi đến trận thứ ba mới đua, còn thiếu gì thời gian.”
Thượng Thần Hi lập tức đứng dậy, gật đầu chào, “Ông Lôi! Ông Bằng...”
“Sao hả? Như người mất hồn, cậu không tin tưởng trận đua của tôi sao?”
“Không có, cho dù thắng lợi hay thất bại, chỗ con ngựa này tôi cũng bỏ ra công sức, không có công cũng có cán, lý nào lại nản chí trước ông Lôi.”
Lôi Kình định rít một hơi thuốc, trông thấy vẻ mặt kì lạ của Thượng Thần Hi thì ngưng lại, nghiêng đầu nhìn qua Simon và bảo, “Thay tôi tiếp đãi chỗ ông chủ Bằng và mọi người đi.”
“Vâng.”
Simon lịch sự đưa tay về phía bên trái căn phòng hướng ra sảnh chính, làm động tác mời.
Mọi người sau đó thoải mái nói cười đi theo Simon vào thẳng phòng VIP.
Lôi Kình liếc Thượng Thần Hi một cái, ngồi xuống chỗ ghế salon, bật hỏi: “Nói năng khiêm tốn vậy, không giống tính cách của cậu.”
“Xin lỗi ông Lôi...!tôi nghĩ thằng bạn của tôi không có hứng thú nhận tiền của chúng ta.”
Lôi Kình rít một hơi thuốc, nhả ra ngụm khói trắng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Chẳng phải cậu có nói, chuyện của bạn cậu rắc rối lắm hay sao, trước sau gì bạn cậu cũng sẽ có một quyết định?”
Thượng Thần Hi trầm mặc, tỏ ra hổ thẹn nói: “Có lẽ do tôi quá đề cao khả năng của chính mình, hoặc có thể do tôi quá xem nhẹ nguyên tắc làm người của nó.”
Lôi Kình nhíu mi tâm, vẫn phì phà điếu xì gà, vẻ mặt thâm trầm.
“Không lẽ thực sự có người ba đầu sáu tay hiếm thấy vậy sao?”
“Con người của nó rất cố chấp, tôi nghĩ có đến tìm nó cũng vô ích.
Thành thật xin lỗi ông, đã làm ông thấy thất vọng.”
Lôi Kình lại liếc Thượng Thần Hi một cái, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Thất vọng là chuyện nhỏ, tôi chỉ lo cho bạn của cậu thôi.
Nó kiên quyết như vậy, đến cuối cùng có vượt qua ranh giới này hay không mới là vấn đề.”
Lôi Kình đứng bật dậy sau đó xoay lưng rời đi.
Thượng Thần Hi nhìn theo, trong lòng bỗng chốc hoang mang, lời ông ấy nói...!dường như không có ý bỏ cuộc trên người của Cố Thừa Luân.
Ông ấy còn sợ...!Cố Thừa Luân không vững vàng...!có thể rơi vào tay của đối thủ cạnh tranh.
Thượng Thần Hi ngược lại không lo lắng chuyện như vậy, chỉ sợ...!Lôi Kình một