“Chú Nghiêm! Sao đột nhiên chú lại đến đây? Tép Nhỏ có biết hay không?”
“Con đừng nói lại với nó.
Chú đến đây đương nhiên là có việc.”
“Liên quan đến công trình Thành Nam sao ạ?”
Chú Nghiêm gật đầu, hơi nới lỏng cravat, có vẻ vì không quen mặc đồ vest.
“Tép Nhỏ cố chấp thôi, thật ra giữa chú và Phúc An từ lâu đã không còn gút mắc với nhau.
Nhưng chú thật ích kỉ, không muốn Thần Hi thân tình với bên này.
Cho nên không có ý giảng hòa đôi bên.”
“Chú không hề sai, chuyện này cũng chẳng phải là trách nhiệm của chú.”
Nghiêm Cảnh thở dài thoáng gật gù: “Cho nên lần này bỏ qua sĩ diện, chú muốn giúp cho Tép Nhỏ được toại nguyện.
Phúc An đã hứa nhượng lại công trình Thành Nam cho Dật Vĩ, thậm chí giải quyết đám giang hồ tố giác phạm tội đối với Tép Nhỏ.
Nhưng mà, chú không biết có nên nói với Tép Nhỏ hay không?”
Cố Thừa Luân kiên quyết nhận định: “Không nên nói ra, ít nhất là trong thời điểm này, bản thân nó chưa thấu đáo vấn đề.
Vả lại chưa chắc Lục Phúc An có ý tốt hoàn toàn trong chuyện này, thực tế công trình Thành Nam tồn tại rất nhiều vấn đề và Thượng Thần không quá thiết tha.”
Lúc thang máy xuống dưới tầng trệt Thừa Luân chọn tầng trở lại lên trên, bấy giờ máy nhắn kêu bíp bíp mấy tiếng.
Anh tranh thủ về lại văn phòng gọi lại số máy nhắn:
“Khốn kiếp, các anh dám thông đồng mòn rút của công, tại sao chi phiếu không chuyển đi cho bên nhà cung ứng mà chuyển về tài khoản của Thượng Thần Hi? Nên biết chỉnh sửa bôi xóa chi phiếu là tội hình sự.”
Cố Thừa Luân ngây người.
Ngay cả bản thân cũng không biết giải thích làm sao.
Sau khi nói vài lời rồi cúp máy, anh không ngừng gọi điện thoại cho Thượng Thần Hi tuy nhiên vẫn chưa có tín hiệu.
Lúc anh muốn rời khỏi văn phòng ra ngoài công trường để trực tiếp giải trình với Giám đốc công trình thì vừa hay chạm mặt với Thư kí của Lục Phúc An, cô ta gọi anh: “Wallace! Lục tổng tìm anh.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi không biết.”
Cố Thừa Luân nghi hoặc tiến lại văn phòng Tổng Giám đốc gõ tay xuống cánh cửa hai cái rồi đẩy cửa đi vào.
“Lục tổng! Ông tìm tôi.”
“Ngồi xuống trước đi.”
Cố Thừa Luân nghe theo kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện Lục Phúc An, cách ông bởi chiếc bàn làm việc chất đầy hồ sơ và bản vẽ.
Bên salon thiết khách trong văn phòng còn hẳn hai ly rượu còn uống dở, không biết vừa rồi chú Nghiêm và Lục Phúc An nói với nhau những gì, hay là có nhắc đến anh.
“Tôi đã xem bản vẽ của câu rồi.
Ý tưởng khá lắm.
Cậu cho đến bây giờ không cân nhắc trụ lại ở Thượng Thần hay sao? Lương hướng đều có thể đưa ra mức thỏa thuận hợp lý.”
“Cảm ơn ý tốt của Lục tổng, chỉ là mục tiêu của tôi sắp tới nhắm đến Sở Quy Hoạch.”
Lục Phúc An gật gù đầy ý tán thưởng.
“Ban đầu Lục Tuấn giới thiệu cậu tôi còn nghi ngại, không ngờ thành tích của cậu xuất sắc như vậy.
Tôi tha thiết mong cậu ở lại bồi dưỡng cho Lục Tuấn nhiều hơn...!Còn không thì, sau dự án này tôi nghĩ khó có thể cộng tác với cậu nữa.
Mọi việc của Tập đoàn nằm trong quy trình kín, không tiện để người ngoài nắm quá nhiều tin nội bộ và tham vấn sâu vào chi tiết dự án.”
Cố Thừa Luân sững người, nhưng vẫn tỏ ra thoải mái.
Anh gật đầu, đứng dậy bắt tay với Lục Phúc An: “Cảm ơn ông đã chiếu cố.
Thế thì tôi sẽ nhanh chóng bàn giao công việc cho đồng nghiệp trước khi rời đi.
Ông yên tâm.”
“Không tiễn.”
Cố Thừa Luân quay người trở ra, cả người nặng trĩu.
Nói như vậy nguồn thu nhập chính của anh đã đứt đoạn.
Anh nhìn đồng hồ, muốn tranh thủ đến công trường kịp bữa trưa thì bên này lại thấy Helen và Lục Tuấn cười nói vui vẻ sóng đôi nhau đi dọc theo hành lang.
Ánh mắt hầu như chỉ chứa mỗi đối phương, mãi một lúc lâu khi thang máy có tín hiệu, anh vừa đi vào trong thì mới nghe thấy tiếng gọi của Helen.
Cô kịp thời đuổi theo anh vào trong thang máy.
“Hi! Trùng hợp như vậy, hay là cùng nhau ăn trưa nhé.”
“Anh bận đến công trường rồi.”
“Anh...!thái độ như vậy là đang giận sao?” Helen nhíu nhẹ mi tâm, khó hiểu nhìn Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân vừa muốn nói gì đó thì nghe tiếng máy nhắn kêu bíp bíp, Helen bên cạnh hiểu ý liền đưa điện thoại của mình đến cho Thừa Luân mượn dùng.
Anh gọi cho Thượng Thần Hi, bên kia đầu dây rất nhanh có người trả lời: “Mày gọi cho tao sao? Luân à, tin tốt.
Công trình bên Cửu Long Thành đã chính thức thuộc về Dật Vĩ rồi, mày an tâm triển khai lý tưởng của mình đi, và nói cho Helen biết.”
“Nhanh như vậy ư?”
“Tốn chút tiền và nước bọt.”
“Khoan đã, mày cả buổi không ở công trình trường học à? Mày có