Uông Thành và Ân Hi nhìn nhau càng thêm khó hiểu, rõ ràng chuyện tốt rủ nhau kéo tới, Thượng Thần Hi nên vui mừng mới phải.
“Cảm ơn cô Windy.
Đã phiền cô một chuyến.
Bây giờ cũng trễ.” Ân Hi quay sang nói.
Uông Thành cũng gật đầu tán đồng: “Cô thật có lòng.”
“Tôi về trước.
Mọi người đều là bạn bè, thế thì an ủi anh Thượng vậy.”
“Tôi tiễn cô.” Uông Thành vừa đứng lên thì phía này đã thấy Thượng Thần Hi cũng đứng bật dậy: “Để tôi tiễn cô, luật sư Lôi.”
Thượng Thần Hi đưa Windy ra đến chỗ đỗ xe, cuối cùng mới thốt lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn cô.
Tôi sẽ nhờ Ân Hi gửi phí luật sư cho cô sau.
Đêm tối vất vả.”
“Anh không ngại tôi hỏi đến mối quan hệ của anh và Thượng Thần chứ? Không phải vì nhiều chuyện, nhưng tôi và Lục Tuấn là quan hệ hôn ước thương mại.
Tôi cảm thấy mình có thể thắc mắc về chuyện gia đình nhà họ Thượng.”
“Cô đã có câu trả lời rồi mà.
Cô là luật sư, dành chút thì giờ điều tra sẽ rõ được hết.
Cô cũng thấy đó...!người có tiền thì có thể đổi trắng thay đen.
Chuyện gì cũng có thể tự tung tự tác.”
“Tôi không hiểu ý của anh.”
“Tôi cũng không biết là vì sao cô không hiểu ý của tôi nữa.
Nhưng cô yên tâm, sau này tìm đến cô nhất định là sẽ chuyện tốt.”
Windy cảm thấy thú vị, nhướng nhẹ mi mắt, “Mong anh mọi sự được như ý nguyện.”
Windy và Thượng Thần Hi bắt tay nhau, sau đó Thần Hi lịch sự giúp cô mở cửa xe ngồi vào trong.
Nhìn cô ấy chạy đi một lúc mới trở vào quán mì.
“Mày đã đi tìm cha lớn của tao kể hết mọi chuyện?”
Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân mặt đối mặt với nhau.
Ban đầu Uông Thành muốn kéo Ân Hi về trước để hai thằng bạn tự nói chuyện với nhau, dù sao cũng sẽ không xảy ra án mạng nghiêm trọng được.
Không ngờ vừa đứng lên đã nghe Thượng Thần Hi nói một cậu như vậy, hết thảy đều rất ngỡ ngàng.
Hơn hết là Cố Thừa Luân đã gật đầu thừa nhận.
Uông Thành rất rõ đấy là đại kị của Thượng Thần Hi.
Dính dấp đến chuyện gia đình Thần Hi luôn rất để ý.
“Cha lớn của tao đã hạ mình xuống nước tìm gặp Lục Phúc An, mày có lẽ cũng biết?” Thượng Thần Hi tiếp tục truy vấn.
“Tao cũng biết.”
Thượng Thần Hi siết lại nắm đấm nghiến răng nghiến lợi.
Sợ anh tiếp tục manh động Ân Hi và Uông Thành không giấu được lo lắng tiến sát bên cạnh.
“Khốn kiếp! Tao đã nói, tao thà chết quách đi cũng không để cha của tao chịu ủy khuất nào, mà mày lại dẫn dắt cha của tao hạ mình cầu xin Lục Phúc An.
Mày làm như vậy khác nào ghim từng mũi dao vào tim tao, sỉ nhục tao.”
“Mày thấy rằng có lợi cho tao sao?”
“Nhưng chí ít không lợi gì cho tao.”
Uông Thành hầu như có thể hiểu ra được vấn đề, bấy giờ liền cố ý chen lời vào: “Sao mày có thể nói như vậy, rõ ràng mày vừa được thoát khỏi truy tố, còn chiếm ưu thế trong dự án công trình Thành Nam.
Chúng ta bây giờ cần nhất là đoàn kết và tập trung phát triển sự nghiệp.
Mày có bất mãn gì cứ cạnh tranh với Lục Phúc An là được mà.”
Doãn Ân Hi nhìn Uông Thành không giấu được xúc động muốn khen ngợi anh ấy.
Uông Thành tuy rằng là người thật thà, lắm lúc không khéo ăn nói, không ngờ rằng chuyến này từng lời từng chữ thốt ra thật sự hay quá.
Thượng Thần Hi cũng lập tức dịu xuống.
“Nhưng tao hận.
Tao thẹn.”
“Vậy mày dành thời gian an ủi chú Nghiêm nhiều hơn là được.
Cả đời chú ấy chỉ bận tâm đến mày thôi.
Mày được tốt chú ấy sẽ vui.
Đúng không?” Uông Thành tiếp tục động viên.
Thượng Thần Hi ôm trán, vô cùng não nề.
“Cả buổi anh chưa ăn gì đúng không? Trong bếp còn hoành thánh và há cảo, tôi hâm nóng rồi múc cho anh và anh Thành một bát nhé! Ăn ngon lắm.”
Thượng Thần Hi nghe đói liền gật đầu đồng ý.
Ân Hi mỉm cười chạy vội trở vô bếp.
Lúc này ba người đàn ông đều dõi nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô rồi cùng nhau kéo ghế ngồi xuống bàn.
Cố Thừa Luân vừa chườm đá trên mặt vừa nhìn sang Thần Hi và nói: “Buông nhẹ mọi chuyện đi.
Công trình Thành Nam không phải là dự án dễ nuốt, mày không cần phải nghĩ là Lục Phúc An nhường lại cho chúng ta.”
“Thằng Luân nói rất phải.
Mày không cần đặt nặng ở trong lòng.”
“Nhắc mới nhớ, hôm trước có băng bọn đấu đá ở khu Thành Nam tìm tao tính sổ...!may mà đại ca trong nhóm đó từng nhận ân tình của