Lục Tuấn ân cần mở cửa mời Helen đi xuống trong một chiếc mui trần đời mới sang trọng.
Tức thì trong lòng liền hiểu ra lí do chia tay của Cố Thừa Luân với bạn gái.
Mà chính anh cũng không hiểu, rốt cuộc quan hệ của Lục Tuấn và Windy là như thế nào? Nói thân thiết cũng không quá thân thiết, càng không giống kiểu trai gái hẹn hò yêu đương.
Lục Tuấn sải chân đi đến ôm hôn xuống hai bên má của Windy thay vì chào hỏi xã giao, tiếp theo thì vỗ nhẹ bả vai của Thượng Thần Hi làm ra vẻ thân thiết: “Hello! Anh Tép Nhỏ, anh hơi gầy đó nha.”
Thượng Thần Hi vẫn lạnh nhạt, quét mắt nhìn sang Helen chịu khó cười nhẹ một cái rồi băng qua bên kia đường, bắt taxi rời đi.
Windy mỉm cười chào Helen, lúc này mới nhìn sang Lục Tuấn bắt bẽ: “Đã có bạn gái đi cùng sao còn có lòng lái xe đến đây?”
“Đương nhiên là muốn kiểm tra xem tình địch nào có1 cân nặng khiến Lôi tiểu thư từ chối Lục Tuấn anh tháp tùng.”
Windy bĩu môi, đưa tay giới thiệu Ân Hi ở bên cạnh: “Tình địch này, đủ sức cạnh tranh lắm chứ.”
Chỉ đơn giản mấy câu thì Windy nắm tay Ân Hi về chỗ xe mình đang đỗ rồi vẫy tay ra hiệu để Lục Tuấn đi trước.
“Anh ấy cũng dự party với chúng ta hay sao? Tôi có thể hỏi bạn...!giữa hai người là quan hệ gì không?”
“Hôm nay là dạ tiệc do Thượng Thần tổ chức tiếp đón quan chức mà, cho nên Lục Tuấn cũng đến dự.
Giữa chúng tôi có thể nói là...!hôn nhân thương mại.
Chỉ là một trong hai không quá đặt nặng, cho nên chúng tôi không có can thiệp về chuyện riêng tư của đối phương.”
Ân Hi gật gù đưa tay thắt dây an toàn lại.
Xe di chuyển trên đường một lúc cô mới mở lời hỏi tiếp: “Tức là nói một trong hai tìm được người hợp ý có thể đơn phương chấm dứt câu chuyện này.”
“Phải.
Không ai thiết tha trong chuyện yêu đương.
Lục Tuấn cũng không phải là mẫu người tôi thích.
Nhưng làm bạn thì tốt lắm chứ.
Mẹ tôi và mẹ của anh ấy thâm giao, cho nên mới bàn đến hôn sự này.”
Ân Hi mỉm cười tỏ ra đã hiểu được.
Tuy nhiên chuyện cô bận tâm nhất Helen chính là bạn gái đi cùng Lục Tuấn hôm nay.
Hai người họ chẳng lẽ là mối quan hệ đó...
Xe của Windy dừng trước sảnh chính, bên ngoài có rất nhiều phóng viên tác nghiệp chụp hình không ngừng.
Ân Hi nhìn đến thì hồi hộp lay nhẹ cánh tay của Windy.
“Dạ tiệc hôm nay long trọng hơn những lần trước nhiều lắm.”
“Đừng căng thẳng mà.
Cứ coi như đi dạo cho vui, nhìn bạn như vậy mình giống như bị chọc cười.
Có nhiều người muốn mà không được đến đây nữa đó.
Tôi nhớ...”
Windy đột nhiên ngừng lại, mi mắt rũ xuống.
Ân Hi nhìn ra bất thường vừa hay muốn hỏi thì đã có nhân viên bước ra giúp họ mở cửa xe.
Vài phóng viên nhận ra Windy thì chĩa máy ảnh về phía này khiến Ân Hi cười cũng thêm phần gượng gạo, lúng túng cứ siết chặt hai bàn tay lại với nhau.
Nhưng Windy dường như rất quen thuộc với tình cảnh như thế này, thần sắc vẫn điềm tĩnh.
Ân Hi nhìn đến còn thấy được nét cao sang ẩn sâu trong khí chất ổn trọng của cô bạn.
“Vừa nãy bạn định nói gì?” Ân Hi cùng Windy sải bước trên thảm đỏ vừa đi vừa hỏi nhằm giải trừ căng thẳng và không tập trung chú ý đến những con người quanh đây.
“Rất nhiều minh tinh ao ước được kim chủ dẫn các cô ấy đến những nơi sang trọng như dạ tiệc hôm nay, được đeo trang sức quý giá, mặc lễ phục xa hoa tiếp xúc và trải nghiệm cảm giác của giới thượng lưu.
Họ khao khát lắm...!đến mức đánh rơi tự trọng, hơn thua lẫn nhau.”
Ân Hi nghe qua ngược lại có chỗ không hiểu rõ tâm sự trong lời nói của Windy là gì? Hay là muốn nói đến Lục Tuấn? Lục Tuấn lúc trước thường xuyên lên mấy trang tạp chí lá cải, bị đồn cặp kè với rất nhiều minh tinh.
Phía sau nhất thời ồn ào, phóng viên vây quanh một chiếc mui trần, không khó để nhận ra là ai đã đến.
“Họ săn đón Lục Tuấn chứ nhỉ?” Ân Hi khe khẽ cảm thán.
Cô và Windy đều quay mặt lại dõi theo hai người từ trên xe bước xuống bị phóng viên vây quanh chụp ảnh và liên tục phỏng vấn nhanh.
Họ thoải mái sải bước trên thảm đỏ, đưa tay chào mọi người, trên môi trực nở nụ cười rất rạng rỡ.
Hôm nay Lục Tuấn mặc