Bốn người xuống dưới đường lấy xe, vừa trông thấy chiếc xe bị trầy xước cũ kĩ mà Cố Thừa Luân chạy tới đón ba người bọn họ thì Thượng Thần Hi không khỏi cảm thán một câu: “Nhìn chiếc xe còn thảm hơn tao hồi mang nợ.”
Doãn Ân Hi kịp thời lắc mạnh cánh tay của Thần Hi nhắc nhở anh đừng nói nữa.
Thượng Thần Hi càng cảm thấy kì lạ, lúc này mới nghe Cố Thừa Luân đáp: “Tao đã bị chiếc xe này đả kích đủ rồi, mày không cần phải châm thêm lửa.”
“Còn tốt hơn chúng tôi, ngay cả một chiếc xe cũng không có.” Uông Thành nhún vai.
Nói rồi ba người họ lên xe, Cố Thừa Luân quay sang hỏi: “Thế thì dự định đi đâu ăn đây?”
“Đến một nơi có chút phong vị như ăn ngoài phố chẳng hạn, Sênh Kí được chứ? Tao và Tép Nhỏ vừa bàn, tả pí lù ở đó là ngon nhất mà, quan trọng có tuổi thơ của chúng ta ở đó.”
“Sênh Kí? Chỗ đó đến nay vẫn còn ư? Tao cứ ngỡ sau công trình cải cách thì khu đó đã bị giở bỏ toàn bộ rồi chứ? Nếu còn thì thật là tốt.”
“Hôm nay có dịp đi ngang qua, tao thấy vẫn còn, cũng lấy làm lạ.
Vào đó chào hỏi ông Ngô mấy câu nữa.”
Cố Thừa Luân vui vẻ đề máy cho xe chạy, lúc này Ân Hi ngồi chỗ ghế phụ quay sang hỏi mọi người: “Chỗ đó ăn ngon lắm à?”
“Không phải là nơi sang trọng gì nhưng mà món ăn ở đó dùng nguyên liệu đơn giản nấu nướng rất ngon.
Lúc còn nhỏ, thì một chỗ như vậy đã được xem là thiên đường của bọn tôi.”
Ân Hi mỉm cười, bất giác cũng ngưỡng mộ tình cảm anh em gắn bó của bọn họ.
Cố Thừa Luân tỏ ra rất rành đường chạy một mạch là đến nơi.
Sau đó bọn họ chọn một vị trí ngoài vỉa hè thoáng mát, gọi bia và một loạt món nướng trước.
Ông chủ Ngô nhận ra bọn họ liền dành thời gian đến xã giao vài câu.
“Bia hơi ở đây độc đáo nhất, chỗ khác có sang trọng hơn cũng không bằng đâu.”
“Được lắm chứ! Rất nhớ hương vị đó...!từ nhỏ ông đã dạy hư chúng tôi rồi còn gì? Thật sự mang ơn ông đó.” Thượng Thần Hi lập tức trêu chọc lại.
Ông chủ Ngô “xùy” một tiếng, quất chiếc khăn lau tay lên bả vai đáp: “Ây! Đừng nói ngược ngạo vậy chứ? Thuở chúng mày còn nhỏ trốn học nếu không phải cứ mỗi lần cao hứng lên bị tao đè đầu ngăn lại, không cho cứ tiếp tục say khướt...!thì giờ này không biết tụi bây thành lưu manh ở cái xó xỉnh nào rồi.”
“Chà! Vừa vào đã nói khó nghe vậy rồi.” Uông Thành lập tức góp lời phản pháo.
“Nói khó nghe gì chứ, sự thật là vậy mà.
Này, bấy nhiêu năm nay vẫn chơi chung thân thiết vậy thật tốt đó.” Ông chủ Ngô hào hứng vỗ vai Cố Thừa Luân và Thượng Thần Hi.
Cười đến nheo mắt, “Ăn uống thoải mái nha! Chuyến này có uống say mèm cũng không thèm ngăn cản đâu.”
Mọi người cười ồ lên một tràng, sảng khoái vô cùng.
“Luân! Uống một ly đi.” Thượng Thần Hi rót bia vào ly thủy tinh cho Thừa Luân, vui vẻ nói.
“Vì chuyện gì?” Cố Thừa Luân nhún vai hỏi.
“Thì ông chủ Ngô vừa nói, thật hiếm có bao nhiêu năm chúng ta vẫn là bạn bè với nhau.”
“Tự dưng lại giở trò sến súa, tao thật lo mày có âm mưu quỷ quái gì sau lưng tao.”
Uông Thành đang uống bia thì phụt cười một tiếng, sau đó cùng nhìn sang cười với Ân Hi.
“Vậy thì...!vì tinh thần trường tồn của Dật Vĩ.
Cạn ly!” Thượng Thần Hi sảng khoái nói.
Ba người còn lại ăn ý nâng ly lên cùng anh chạm mạnh vào cốc.
Âm thanh vang lên đồng điệu, tựa như một lời cam kết chắc chắn mà ai cũng mong mỏi thành hiện thực, đoàn kết và yêu thương.
Không hiểu sao lúc này Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân lại quay sang bắt tay với nhau, hào hứng cười đến híp cặp mắt.
“Đêm nay có thể ngồi xuống cùng ăn uống với nhau một bữa như thế này, trong lòng tao thật vui thật sảng khoái lắm!”
“Chà! Hai đứa mày nắm tay nắm chân ở đây không sợ làm Ân Hi sợ à?” Uông Thành tỏ ra rùng mình trêu một câu.
Thượng Thần Hi liếc thằng bạn nhưng nhìn Ân Hi bẽn lẽn cười thì có hơi ngượng ngùng.
Thật ra bọn họ đều biết Cố Thừa Luân bị thất tình cùng những chuyện đau lòng trong gia đình đã xảy ra, chỉ mong mỏi