Cố Thừa Luân ngồi ở trong quán bar nhỏ gần nhà Uông Thành, chỗ này anh em bọn họ thường hay lui tới, ngồi đây kể về lý tưởng và ước mơ.
Mới mấy ngày trước còn luyên thuyện về chuyện bước chân vào giới địa ốc.
Thượng Thần Hi nói ra từng lời từng chữ vô cùng đắc thắng.
Mọi chuyện diễn ra bất ngờ đến nỗi anh không kịp thích ứng.
Anh lần nữa thấy chính mình không được tôn trọng.
Anh nghiêm túc làm từng công việc một, muốn có kết quả mĩ mãn nhưng lại tham lam quá trình cũng sẽ vừa lòng chính mình.
Anh không muốn đi nhanh đi liều như Thượng Thần Hi.
Nó và anh quá khác biệt.
Anh chỉ sợ anh em bọn họ cùng nhau đi trên con đường này sẽ tiếp nhận thêm đủ loại mâu thuẫn.
Tình bạn thân thiết của con người ta trải qua thử thách phải kể đến tiền tài, tham vọng địa vị và tranh giành tình yêu.
Nhưng nực cười ở chỗ thách thức của bọn anh chỉ duy nhất nằm trên phương châm sống và giá trị quan khác nhau...!Mâu thuẫn ập đến cũng không lấy làm đáng ngờ, vì một trong hai người đều thấu hiểu đối phương, cảm thông và cuối cùng là sống đúng với lương tâm chính mình, cho nên dẫu thế nào đều cũng có thể hàn gắn trở lại.
Nếu như anh không phải thấu hiểu bản tính cố chấp của Thượng Thần Hi.
Thì anh đã không tận cùng bao dung và trân trọng như vậy, thậm chí khi anh không màng đánh cược cảm tình của mình với Helen.
Anh rõ ràng đặt nặng nguyên tắc xử sự của mình và tình nghĩa với Thượng Thần Hi cao hơn tình yêu một chút...!Nhưng suy cho cùng có đáng hay không? Anh chỉ sợ mình lỡ sai một bước sẽ khiến bản thân đánh mất tất cả.
Nói đến cố chấp, Thượng Thần Hi không cố chấp thua anh.
Hắn vốn đầy đủ về mọi mặt, có hai người cha yêu thương, gia đình sung túc.
Nếu như hắn không duy trì sự cố chấp, anh biết cái hắn có được chính là địa vị ở Thượng Thần.
Chứ không cần phải như bây giờ chấp nhất từng chút một để trả đũa, càng không nên ấu trĩ lôi kéo họ Lục xuống nước.
Hôm nay trông thấy Lục Tuấn xuất hiện, thâm tâm anh phần nào hả hê.
Cho nên anh có tư cách gì phản ứng trước hành động của Thượng Thần Hi đây?
Cố Thừa Luân nhấp một ngụm rượu đỏ, hương vị rất tuyệt.
Giá của ly rượu này rất đắt, ngay cả khi gia cảnh của anh ngày trước rất tốt cũng không nỡ phung phí gọi một ly thượng hạng như thế.
Anh tự cười và mỉa mai chính mình, chẳng phải vì anh biết Thượng Thần sắp chi trả số tiền lớn cho miếng đất Thượng Thủy của Dật Vĩ bọn anh hay sao? Cho nên anh cũng là đang đắc ý, tự thưởng chính mình.
Nhưng anh...!chung quy cũng không thể vui vẻ được.
“Luân!” Uông Thành đi đến, kéo ghế ngồi xuống.
Tâm trạng không tốt, mà lại không an tâm bỏ mặc Dật Vĩ...!thì Cố Thừa Luân sẽ không đi đâu xa trừ mấy nơi này.
“Đúng lúc vậy?” Cố Thừa Luân trầm giọng nói vu vơ một câu.
“Tao tới đây tìm mày.”
“Sao hả? Mày ủ rũ như vậy là đang giận Tép Nhỏ lắm đúng không?” Uông Thành nhìn bạn mình, cố gắng lựa lời để phân trần: “Phải, trong chuyện này Tép Nhỏ nó có lỗi, nhưng mày biết không, khu đất đó bây giờ đã bán cho Tập đoàn Thượng Thần lợi nhuận tăng lên gấp 10 lần.
Gấp 10 lần đó!” Uông Thành ra vẻ trầm trồ xúc động, nhưng sắc mặt của Cố Thừa Luân ủ ê không đổi bản thân anh cũng không hào hứng nổi, anh bấu chặt vào bờ vai của Thừa Luân lay nhẹ, như muốn năn nỉ: “Lần này bỏ qua đi...!Công ty kiếm được tiền, ba chúng ta cũng có phần...!Anh em đồng lòng mà!”
“Nãy giờ mày nói nghe hay nhất chính là câu này đó.
Tao từ chối gia nhập Thượng Thần là muốn ba anh em chúng ta đồng lòng gầy dựng sự nghiệp.
Bây giờ Tép Nhỏ độc hành độc đoán, cho dù kiếm được nhiều tiền thì sao? Chúng ta không đoàn kết công ty cũng không tồn tại lâu dài.”
“Tao thì nghĩ như thế này, miếng đất vô dụng đó chỉ có 300 nghìn Tép Nhỏ cũng có thể lo nổi, nếu như nó ích kỷ thì có thể ôm số tiền một mình bỏ trốn, cho nên tao không cảm thấy chúng ta không đoàn kết mà là...!chúng ta...!chỉ thiếu một chút thỏa thuận thôi.” Uông Thành càng nói càng trầm thấp giọng, chỉ lo Cố Thừa Luân không thấu hiểu.
Thâm tâm càng thêm gút mắc.
Lại thấy Cố Thừa Luân gục