Phía này trong phòng VIP riêng của một nhà hàng, Thượng Thần Hi và Đại Cương vừa ăn uống vừa nhàn nhàn nói chuyện.
Ngoài cửa đám anh em của Đại Cương đang canh chừng, bên ngoài chém giết loạn lạc cũng không nháo động đến hai người bọn họ.
Thượng Thần Hi nể mặt rót trà vào chung trước mặt Đại Cương, xuống giọng nói: “Đại Cương! Tao biết lần này tao lầm lỗi, nhưng tao bị anh em của mày ép buộc thôi.
Không nghe theo tụi nó thì tao cũng không biết xử sao cho thỏa đáng.
Thêm băng bọn của đại ca Co quấy phá, tao như đứng trên biển lửa, cho nên sáng sớm tao đã chạy qua bên này thương thảo với mày, nghe mày chỉ dạy phương hướng tiếp theo.
Và nói cho tôi biết mình nên nghe lời ai, hợp tác với ai mới phải?”
“Mày hỏi tao sao? Vậy thì tự mày trả lời đi.” Đại Cương nhún vai hống hách nói.
“Tao hiểu.” Thượng Thần Hi rút trong túi áo lấy ra phong bì, trong đó có hơn 20 nghìn, giọng nén xuống trầm thấp: “Từ nay công trình được suôn sẻ, tao sẽ vô cùng cảm kích mày.”
Đại Cương hé mở phong bì xem số tiền bên trong, thấy nhẩm chừng vài chục nghìn đô thì hứng chí cười cười, ngón tay búng nhẹ vào phong bì kêu lên một tiếng: “Mày biết điều thì tao cũng biết xử.
Yên chí đi.”
Thượng Thần Hi miễn cưỡng nở nụ cười.
Anh biết Đại Cương chỉ là cố ý hứa cho xong chuyện, rõ ràng nó không có sức chơi với đám anh em của mình và các băng bọn ở Hong Kong.
Nhìn vẻ hống hách của nó, chẳng hiểu sao Thượng Thần Hi thật sự mong cho nó bị chém mấy nhát để anh được hả dạ.
Anh em nghĩa khí cái gì chứ? Chỉ nhìn vào lợi ích mà thôi.
Ngẫm nghĩ Uông Thành và Cố Thừa Luân cùng anh trưởng thành, chưa bao giờ nhìn đến tiền tài và lợi ích hơn thua.
Cái thứ khốn kiếp này, không đáng để vào mắt.
Thượng Thần Hi ra ngoài đi vệ sinh rửa mặt.
Từ hôm qua đến giờ anh chưa được thả lỏng chợp mắt một giây nào, trong lòng cứ cồn cào lo sợ.
Tin tức ở Hong Kong nhốn nháo như thế, chưa biết chừng sớm chuyển đến Macau, nhất là khi bọn đàn em muốn tạo phản kia tìm ra chỗ này.
Thượng Thần Hi hậm hực, mở điện thoại lên muốn gọi cho Ân Hi hỏi thăm tình hình bên công trường thì lại thấy điện thoại hết pin.
Anh mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài thì nghe ồn ào rất lớn, tiếng mắng chửi la hét đến kinh người...!Tiếng bước chân dồn dập, nhắc cho anh biết bên ngoài thật sự có đông đảo người kéo đến.
Tình thế mà anh vừa mới tưởng tượng, bấy giờ thực sự đã xảy ra ngay tại đây, thời điểm này.
“Muốn làm phản hử?”, tiếng Đại Cương hét lên.
“Đại ca? Mày xứng sao?”
Thượng Thần Hi ngó nghiêng tìm lối trốn thoát, nhìn ra mé cửa sau liền phóng vèo lách qua chỗ cầu thang bộ.
Một kẻ hô lớn “Chém luôn nó” đuổi sau lưng Thượng Thần Hi.
Thượng Thần Hi không màng nhìn đến cảnh tượng phia sau thế nào, chỉ nghe được tiếng dao cọ sát, những thanh kiếm Nhật phát sáng dạ vào mắt đủ khiến lòng dạ kinh sợ.
Chỉ lo trong gang tấc anh phải bỏ mạng ngay tại đoạn hành lang hẹp này.
Mà tiếng gào thét thương vong cũng vang lên rành rành bên tai.
Thượng Thần Hi lách người chạy được ra ngoài thì kịp thời xoay lưng lại đóng chặt cánh cửa sắt, nhưng trong khoảnh khắc xoay người sau đầu bị thanh sắt ném tới.
Một cơn đau điếng truyền khắp từ đầu đến toàn cơ thể.
Thượng Thần Hi thở hì hục, cứ nhắc mình phải chạy.
Anh kéo xe đẩy thùng rác chắn lại cánh cửa sắt.
Sau đó lao đầu chạy bán sống bán chết.
Ngang qua con lộ nhỏ là cửa chính của nhà hàng, lại tiếp tục bị đám giang hồ nhìn trúng.
Không cần biết đối phương là ai, chỉ cần không phải là băng bọn của chúng thì lập tức đuổi theo truy sát.
Thượng Thần Hi nghe tiếng bước chân đuổi theo, ước chừng có đến ba bốn tên.
Anh nghĩ mình sắp không xong rồi...!cứ liên tiếp lách qua các ngõ nhỏ...!rẽ trái rồi lại rẽ phải, chỉ mong khuất tầm mắt của đối phương, để anh có thể tìm chỗ ẩn náu.
Đầu giờ trưa, sau khi có đủ xe