“Có phải cảm thấy thiếu tự tin không?” Cố Thừa Luân cười khẽ, bình tĩnh đến khác thường.
“Chỉ là giải quyết đám lưu manh thôi mà, tao làm được.
Nếu mấu chốt là giải quyết an ninh khu đó thì...!chuyện thu lời khả quan rồi.” Tép Nhỏ không cam lòng chịu thua, anh bật dậy quả quyết đáp.
Cố Thừa Luân lắc đầu, phiền muộn phản đối: “Nhà cao vạn trượng vốn từ đất, mày cứ hấp tấp nóng vội như vậy sẽ có ngày hư chuyện thôi.
Lần này tao tuyệt đối không để mày liều lĩnh.”
“Thằng Luân nói rất đúng!” Ông Nghiêm lớn bên ngoài đẩy cửa đi vào, thoải mái nói: “Có nấu chè, ăn chút thư giãn đi.”
“Cảm ơn chú Nghiêm.” Thừa Luân đứng dậy cầm lấy khay trên tay chú Nghiêm lớn.
“Tép Nhỏ! Bấy lâu nay con làm chuyện gì cha đều không góp ý, nhưng mà lần này con quả thực quá nóng vội rồi.”
Cố Thừa Luân lấy cho mình chén chè sau đó chia cho Tép Nhỏ một chén, anh thong thả ăn hoàn toàn không lên tiếng.
“Ăn chè thư giãn được sao? Dụ con nít.” Tép Nhỏ bĩu môi như đứa trẻ, kéo ghế mời cha hắn cùng ngồi xuống.
“Chè ngon lắm chú, thanh mát ngọt ngào vừa phải.”
Ông Nghiêm lớn vừa lòng vỗ vỗ vào vai của Cố Thừa Luân.
“Vậy thì phải thế nào mới không nóng vội, đầu óc con lúc này chỉ muốn nhanh chóng quật dậy sau thất bại.” Tép Nhỏ ăn chè nhưng vẫn rất phiền muộn.
“Tép Nhỏ! Tao cũng đã dự tính trong đầu chuyện này.
Nếu mày không đồng ý tao sẽ không nhận lời làm cho công trình nhà thờ Johns, hửm?”
“Chà, mày uy hiếp tao.
Thật hiếm có!”
Cố Thừa Luân hừ nhẹ: “Okay! Mày vào công trường làm cùng với tao đi, học hỏi về xây dựng, tao sẽ phổ cập kiến thức chuyên môn cho mày.
Tuy là phải làm việc chân tay vất vả, nhưng không theo nhịp điệu chậm chạp này tao thật sự không an lòng bồi dưỡng cho mày đấy.”
Ông Nghiêm lớn và cả Tép Nhỏ đồng thời quay mặt nhìn về nhau, rất đỗi ngạc nhiên.
Ý này là sao chứ?
“Yên tâm, tao sẽ chiếu cố mày.
Huống hồ đến đó cũng là làm công ăn lương, không thiệt cho mày đâu.”
“Sao phải như vậy? Mày đùa ư?”
“Hoàn toàn không đùa.
Vẫn là câu nói đó: nhà cao vạn trượng vốn từ đất, mày phải có kiến thức về xây dựng mới làm ông chủ công ty phát triển được.
Mày tuổi này đi học trường lớp thì không được rồi, nhưng có thể trong vài tháng lấy từ kinh nghiệm thực tế, biết sắt thép ra sao, xi măng thế nào, nắm được cơ bản nhỏ nhất.
Sau này chí ít khi nhân viên thuyết trình báo cáo vẫn hiểu người ta nói đến vấn đề gì.”
Tép Nhỏ bất chợt lạnh sống lưng.
Chuyện này được sao? Cố Thừa Luân thật biết trêu đùa.
“Tao giữ vững nguyên tắc, mày không hứa tao cũng không chiều mày làm cho công trình gần nhà thờ.”
“Tao đã đặt cọc bên cung ứng Quảng Châu.”
Cố Thừa Luân nhún vai: “Đúng vậy, nên không thể quay đầu.”
Ông Nghiêm che miệng cười sau đó đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Uông Thành ngồi ăn cơm, ngượng ngùng nhìn người con gái trước mặt...!có chút không thích ứng kịp.
Trong nhà anh lại có thêm một cô gái, chuyện thật không dám tin.
Chuyện thì cha mẹ anh đã tường tận kể lại, Tép Nhỏ xem như không có tính là lắm chuyện, vì dạo trước anh rõ ràng là người mở lời.
Bốn người vui vẻ ăn tối, cũng không nói gì hơn tránh Doãn Ân Hi thấy họ quá nhiệt tình phiền phức.
Uông Thành chạy vào phòng kéo điện thoại bàn ra gọi cho Cố Thừa Luân.
“Tao Thành đây...!Mày và Tép Nhỏ hôm nay bàn việc mở công ty đúng chứ? Chuyện là...”
“Helen đợi anh một chút.” Giọng Thừa Luân khe khẽ vọng qua bên đầu dây.
“Helen? Helen đang ở chỗ cùng bọn mày sao? Có chuyện sao?”
“Không, hai đứa tao đã họp xong.
Tao về đón Helen đến xem nhà mới ở Trung Hoàn.”
“Chuyện là cô Doãn Ân Hi đã dọn đến nhà tao rồi, cô ấy trọ ở đây còn nói là phụ bán quán mì với cha mẹ