“Cô cứ coi như tôi viện cớ đi.”
“Nhưng là trước mặt tôi anh cũng không cần như vậy...!Tôi nghĩ tôi hiểu.
Và tôi tin rằng Ivy sẽ không sao.” Windy hít sâu một hơi, tựa như chắc chắn nói.
Thượng Thần Hi cảm thấy có chút ngạc nhiên, anh hỏi lại: “Cô thật sự hiểu sao?”
Windy mỉm cười, thoải mái nói ra cảm nghĩ trong lòng mình: “Từ bấy lâu nay nhìn thấy anh xử sự xử người, anh là người...!phải tả như thế nào đây...!anh là một người làm chuyện gì cũng có thể chống đỡ nổi đó mà.”
Windy bật cười khiến Thượng Thần Hi cũng dần thả lỏng theo, khóe môi hơi cong lên, mặc dù tận sâu trong ánh mắt là nỗi tâm sự chồng chất không thể tỏ bày, anh vu vơ bảo: “Cô nói chuyện tôi không được hiểu cho lắm!”
“Tôi không biết mình có lí giải sai hay không, nhưng mà tôi cảm thấy, anh là một người có trách nhiệm.
Cho nên tôi không biết anh và Ivy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ dù sao đi nữa anh cũng không gây cho Ivy tổn thương nặng nề mà.”
“Cô thật thấu hiểu tôi vậy sao?”
“Tôi không biết, anh nghĩ sao?” Windy nhún vai, nở nụ cười.
“Cảm ơn.” Thượng Thần Hi đề máy cho xe chạy.
Windy khẽ gật đầu, đón nhận tiếng ‘cảm ơn’ đó.
Windy lại hẹn với mẹ mình cùng đi dạo phố mua sắm và ăn uống, đến chạng vạng tối mới trở về nhà.
Bấy giờ nhìn quanh không thấy Ân Hi đâu cả thì có chút lo lắng.
Khi nghe thấy tiếng động trên sân thượng cô vội đi lên đó xem, quả nhiên trông thấy Ân Hi đang phơi quần áo.
Windy đến gần, thẳng thắn nói: “Bạn cứ làm chuyện nhà cả ngày như một con sen, không thấy mệt à?”
“Phơi đồ nữa là hết việc rồi.” Ân Hi lãng tránh, mắc đồ lên sào.
Windy tiếp tục bắt chuyện: “Buổi sáng mình có gặp Thượng Thần Hi.”
“Ừm hửm, anh ấy có nói gì không?”
“Điều bạn bận tâm nhất chính là anh ấy có nhắc đến bạn hay không?” Windy định trêu chọc Ân Hi mấy câu nhưng thấy nét mặt không khá lên chút nào của cô ấy thì có chút không đành lòng, cô thẳng thắn nói vào trọng tâm: “Mặc dù anh ấy không có bày tỏ gì nhưng tôi nhìn ra được anh ấy rất là bận tâm đến bạn.”
“Chúng tôi không thể nào nữa đâu.” Ân Hi cuối cùng cũng chịu nói ra.
Cô xoay đi hướng ra, tiếp tục mắc đồ lên sào.
“Bạn cứ như vậy chấp nhận dứt bỏ à?” Windy bật hỏi.
“Tôi đâu có quyền quyết định.”
Ân Hi ủ rũ nói.
Windy vẫn hỏi tới cùng: “Nếu có quyền quyết định thì sao?”
“Cảm tình không phải nói dứt bỏ thì sẽ dứt bỏ được...!Tôi không biết, thật sự không biết.” Ân Hi buông chỗ quần áo sang một bên, khó chịu đi đến chỗ lan can hóng gió, tâm trạng hết sức buồn phiền.
Cô không biết phải thế nào, đối mặt ra sao...
Trông thấy cô đau buồn như vậy Windy không chịu nổi liền lên tiếng khuyên nhủ và phân trần:
“Tôi nghĩ như thế này, Thượng Thần Hi là một người thật sự tôn trọng bạn, yêu thương và có trách nhiệm với bạn...!cho nên mới không tùy tiện mở ra quan hệ với bạn.
Bạn hãy thử xét nhìn ở khía cạnh khác đi, có thể sẽ khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn.”
Ân Hi ngỡ ngàng ngước mặt lên nhìn sâu vào trong ánh mắt cô bạn, có chút bi thương khó nói, lại cảm giác như thể được động viên...!Cô không ngừng ngẫm nghĩ, càng nghĩ thì là nảy nở tâm ý lạc quan trong lòng.
Ân Hi khẽ nở nụ cười, nắm lấy tay của Windy:
“Cảm ơn Windy!”
“Ây, hôm nay không phải một mình bạn nói tiếng ‘cảm ơn’ mình đâu.”
Hai người nhìn nhau đều nở nụ cười.
Cả đêm Ân Hi không ngờ mình có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cô thức dậy rất sớm, vui vẻ đón chào ngày mới.
Đến công ty, vẫn như thói quen cũ, tưới hoa và dọn dẹp một lượt chỗ làm việc.
Cô nhìn các đồng nghiệp đến chỗ làm tươi cười mở lời chào với họ.
Ân Hi ôm chậu hoa tú cầu có chút say ngắm.
“Good morning!”
“Chào anh Cố!”
“Ân Hi!”
“Thừa Luân! Anh đến rồi à?”
Cố Thừa Luân đánh giá thần sắc của Ân Hi một lượt có chút khựng lại, anh tiến lại gần cô, do dự mở lời: “Hình như hôm nay em vui lắm!”
Ân Hi không chú ý đến vẻ bất thường của Cố Thừa Luân, đặt chậu hoa xuống và hỏi thăm: “Anh cũng vậy có phải không? Anh đã chính thức giảm bớt gánh