Lục Tuấn qua loa mấy câu thì đưa tay ra làm động tác mời.
Windy mỉm cười phối hợp đón lấy bàn tay, sau đó cùng với Lục Tuấn tiến về sàn nhảy và khiêu vũ.
Đây là nghi thức cơ bản mà bậc hậu bối như họ phải nghe theo sự an bài.
Ở đây ba người dõi theo, có vẻ mất tự nhiên.
Helen quay sang muốn kiếm cớ tách ra riêng thì nghe Cố Thừa Luân bảo: “Tìm một chỗ ngồi và ăn ít điểm tâm lót dạ đi.
Dạ dày em không tốt đừng cứ lo xã giao.
Tiết mục còn dài mà.”
Helen ngạc nhiên nhìn vào ánh mắt Cố Thừa Luân, hơi gượng nở nụ cười.
Sau đó cô lại quét mắt nhìn sang Ân Hi, muốn thăm dò chủ ý của đối phương thế nào, thì thấy Ân Hi tươi cười kéo nhẹ cánh tay nói: “Phải đó.
Windy ở nhà có bảo mẹ của cô ấy mời những đầu bếp nổi tiếng đến, chúng ta tuyệt đối đừng bỏ lỡ.
Nhìn cô hơi gầy đi rồi.”
“Cảm ơn.”
Ba người họ đến khu vực buffet chọn món, Helen chỉ ăn một phần bánh Napoleon, uống nước ép trái cây.
Cố Thừa Luân cũng ăn nhẹ tương tự, nhưng lại chọn cho Ân Hi phần beefsteak kiểu Ý và một ly rượu nho, khiến cô rất hào hứng.
Ba người ngồi đó trò chuyện về buổi tiệc, mấy chốc có một gã người Pháp tiến đến bắt chuyện với Ân Hi.
Họ nói chuyện với nhau tựa hồ rất thân thiết khiến Cố Thừa Luân và Helen đều không ít ngỡ ngàng.
Đợi khi người Pháp rời đi chọn món Helen mới quay sang khen ngợi Ân Hi mấy câu: “Tiếng Pháp của cô tốt như vậy, làm thư kí ở Dật Vĩ kì thực lãng phí.”
Cố Thừa Luân nhấp một ngụm rượu, nghe đến câu này thì hơi cười giễu ở trong lòng.
Và đó cũng chính là sự khác biệt giữa Doãn Ân Hi và Helen.
Quả nhiên nghe được Ân Hi thoải mái đáp: “Nhưng tôi lại không thích tiếp xúc nhiều với người ngoại quốc, họ cởi mở quá, tôi có chút ngượng.
Tôi làm ở Dật Vĩ rất tốt, nhờ đó còn kết giao được những người bạn tốt như là anh Cố Thừa Luân, Uông Thành và...!Thượng Thần Hi.”
Helen mỉm cười, sau đó quay mặt nhìn về chỗ sảnh tiệc, ánh mặt trực nhìn về chỗ mấy gương mặt lớn như Lôi Kình, Thượng Hân, Linda và Lục Phúc An sau đó thì vu vơ cảm khái: “Linda thật sự có bản lĩnh, vẫn tỏ ra không chút ái ngại xuất hiện trước truyền thông và bao nhiêu nhân vật như vậy khi mà mối quan hệ với Lôi Kình đang được chú ý.”
Ân Hi đang ăn thì khựng lại...!Cô biết chuyện ly hôn vẫn chưa được công bố ra bên ngoài vì nghĩ cho vận hành của Lôi thị, ai cũng có chỗ khó của mình, nhưng cô chỉ biết Windy mới chính là người chịu tổn thương nhiều nhất.
Buổi đấu giá cuối cùng cũng đến hồi mở màn.
Bấy giờ khách mời được xếp chỗ ngồi theo sự sắp xếp của ban tổ chức.
Bàn VIP dành cho hội viên cấp cao, Cố Thừa Luân và Ân Hi ngồi ở vị trí khá xa so với sân khấu.
Tuy nhiên Thượng Thần Hi thì ngược lại được ưu ái xếp vào bàn VIP ngồi cạnh Lôi Kình.
Ân Hi nhiều lần không nhịn được đưa mắt nhìn trộm, trong lòng có chút cồn cào khó chịu.
Hai tay cứ siết vào nhau mông lung nghe những âm thanh phát ra tách biệt với tâm trí.
“Kính chào quý khách, đã đến thời khắc cao trào của lễ hội từ thiện đêm nay.
Sau đây là vật phẩm mang ra đấu giá...”
Trên sân khấu MC huyên thuyên trình bày, lần lượt liệt kê vật phẩm được người quyên tặng mang ra đấu giá.
“Vật phẩm đầu tiên chính là bút máy cao cấp Picasso cổ điển được ông Lục Phúc An mang ra quyên góp, có ý nghĩa gắn bó đối với quãng đường thiếu niên lập nghiệp thành công trong ngành kiến trúc của ông.
Giá khởi điểm là 100 nghìn đô la Hong Kong, mỗi lần kêu giá ít nhất là 2 nghìn.”
Một tràng pháo tay vang lên, Ân Hi bên cạnh không khỏi trầm trồ nói với Cố Thừa Luân: “Chỉ một cây bút máy mà trị giá như