Doãn Ân Hi nhìn đồng hồ sau đó quay trở về công ty tiếp tục công việc.
Bấy giờ vừa đến thì thấy bóng lưng của Uông Thành ngồi trong văn phòng riêng của Cố Thừa Luân.
Cô nghĩ họ có chuyện để họp nên vội vàng đi vào trong.
Thấy Uông Thành chăm chú nhìn vào tờ giấy Ân Hi lịch sự gõ tay chạm xuống cánh cửa hai cái mới đi vào.
“Hi, Ân Hi!”
“Anh Thành! Anh Luân vẫn chưa tới à? Có chuyện cần họp ư?”
Uông Thành vẫn chăm chú đọc nội dung trong tờ giấy chân mày cứ nhíu chặt không buông lỏng khiến Ân Hi đứng gần đó rất là hiếu kì, cô hơi nghiêng đầu nhìn qua: “Anh nhập tâm xem cái gì đó?”
“Sở quy hoạch đô thị của chính phủ gửi thư cho Thừa Luân.” Uông Thành ngước mặt lên trả lời, đúng lúc này Cố Thừa Luân từ ngoài đi tới.
“Ân Hi! Về tới rồi à?” Cố Thừa Luân mỉm cười hỏi.
Sau đó trở vào ngồi xuống chiếc ghế ngay bàn làm việc.
Anh đưa mắt nhìn về phía Uông Thành, mà Uông Thành cũng đồng thời nhìn lên, rồi chồm người đặt lại tờ giấy về chỗ cũ ở trên bàn của Cố Thừa Luân.
“Xin lỗi, tao đã vô tình đọc được.”
Cố Thừa Luân nhún vai, “Không có gì, cũng dự định nói cho các người biết.
Cho chút ý kiến đi.”
“Phản đối.” Uông Thành lập tức trả lời.
Ân Hi không hiểu chuyện gì nên cũng bật hỏi: ‘Có chuyện gì ư?”
“Sở quy hoạch mời thằng Luân đến đó phỏng vấn.” Nghe Uông Thành trả lời Ân Hi không khỏi ngỡ ngàng, cô buồn bã nhìn vào mắt Cố Thừa Luân hỏi đến: “Tại sao vậy? Thế thì còn công ty sẽ ra sao?”
“Tôi vẫn đang suy nghĩ.
Hơn nữa...!chưa chắc bên đó chịu nhận tôi.” Cố Thừa Luân mỉm cười, nhàn nhạt trả lời.
Cố Thừa Luân luận bằng cấp hay là kinh nghiệm đều có đủ, thậm chí thuộc hàng ưu tú trong ngành kiến trúc của Hong Kong, lí lịch lại trong sạch...!lẽ nào Sở quy hoạch không chịu nhận được chứ? Đây rõ ràng chỉ nói ra nhằm an ủi mọi người thôi.
Ân Hi nghĩ thế liền xịu mặt nói: “Nếu anh hỏi ý kiến của tôi, tôi cũng như anh Thành, phản đối!”
Cố Thừa Luân chỉ cười một cái cho qua chuyện, sau đó mở lời hỏi Ân Hi chuyển đổi đề tài: “À, vừa rồi em nói đi gặp Tép Nhỏ mà, nó trả lời thế nào?”
“Thằng Luân đã kể hết chuyện của Tép Nhỏ cho anh nghe luôn rồi, sao hả?” Uông Thành cũng ngước mặt lên hỏi Ân Hi.
Ân Hi nhỏ giọng đáp: “Anh Thần Hi nói là chuyện không liên quan tới anh ấy.
Tôi nghĩ chắc là hiểu lầm...”
“Em vẫn còn tin Tép Nhỏ?” Cố Thừa Luân hỏi.
Ân Hi run nhẹ bờ vai có chút bối rối, lồ ng ngực phập phồng khó chịu...!cũng không biết câu hỏi của Cố Thừa Luân còn ý tứ gì khác nữa hay không.
Trong khi Ân Hi còn chưa vội trả lời phía này Uông Thành cũng tỏ ra tin tưởng và nói: “Tép Nhỏ gạt mình có lợi gì đâu.”
Cố Thừa Luân chủ trương im lặng, cảm thấy nếu nói nữa thì sẽ thành ra thừa thãi với hai người họ mất thôi, lại khiến tất cả không được vui.
Dự định tan họp thì nghe Ân Hi ngập ngừng nêu ra ý định: “Trưa nay em muốn nghỉ thêm một lúc.”
“Có chuyện gì?” Cố Thừa Luân lại hỏi.
“Em muốn đi gặp chủ nhà.”
“Tép Nhỏ nói có cách lo liệu mà, em cứ mặc nó tự làm đi.” Cố Thừa Luân muốn thuyết phục Ân Hi từ bỏ ý định.
Tuy nhiên cô dường như vẫn giữ ý kiên trì và thuyết phục ngược lại: “Em nghe anh Thần Hi nói chủ nhà là giảng sư đại học, em nghĩ ông ấy là người tri thức cho nên em cảm thấy có thể bàn thảo được.”
Uông Thành đứng bật dậy, có chút lo lắng trước ý định của Ân Hi: “Tép Nhỏ chưa bàn xong mà, em đến đó nói chuyện thì khó khăn lắm.”
“Em thực sự muốn thử thuyết phục.” Ân Hi nhìn Uông Thành lại quay sang nhìn về phía Cố Thừa Luân trông chờ ý kiến.
Uông Thành lập tức nói: “Còn không biết kẻ đó là loại người gì, thôi để anh đi với em.”
“Đừng vậy mà, anh lại phải xin nghỉ phép ở chỗ Ngân hàng.”
“Thành! Ân Hi nói phải, để tao đưa cô ấy đi.”
Uông Thành nhìn hai người họ thì an tâm gật đầu đồng ý.
Cố Thừa Luân đứng lên vớ tay lấy chiếc áo khoác vest liền cùng Ân Hi đi đến chỗ tòa nhà.
“Ây! Đúng là chỗ này rồi.”
Buổi trưa nóng bức, Ân Hi vừa xuống