Trời tối, Thượng Thần Hi không có lòng dạ nào ra ngoài xã giao cùng đám người ở Lôi thị nên sớm đã lái xe quay về nhà.
Lúc mở cửa, rất không ngoài dự đoán cha lớn và cha nhỏ của anh đang ngồi ở phòng khách đợi, tivi thì đang phát sóng tin tức, mà người nào cũng tâm trạng ủ ê.
“Chào cha!”
Ông Nghiêm Cần đứng bật dậy, rất nhanh đã lên tiếng chất vấn Thượng Thần Hi: “Tép Nhỏ! Vừa rồi trong tin tức có nói, công ty Vinh Hưng do con đứng tên vì công tác thu mua nhà mà ép đến nghiệp chủ phải nhảy lầu.
Chuyện là sự thật đúng không?”
Thượng Thần Hi cúi mặt.
Ông Nghiêm Cảnh cũng hầm hầm đứng lên và trách mắng: “Cha đã nói với con bao nhiêu lần, làm địa ốc phải đứng đắn đàng hoàng, không thể một bước lên trời.
Bây giờ thì xảy ra án mạng rồi.”
Thượng Thần Hi vẫn cố gắng thanh minh cho chính mình: “Cha! Hai người phải tin con...!Thật sự...!không như hai người đã nghĩ.”
“Con có biết thầy Vương là giảng sư của nhiều con cháu mấy người bạn già của cha hay không? Vì chuyện này, cha thật sự không còn mặt mũi nhìn mặt hàng xóm...” Ông Nghiêm Cần khó chịu nói.
Thượng Thần Hi nặng nề chua xót.
Anh cúi đầu nói hai chữ ‘xin lỗi’ rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Để lại vẻ mặt lo âu của ông Nghiêm nhỏ và Nghiêm lớn hết sức khó coi.
Trông thấy con trai của mình như vậy họ cũng không nỡ trách móc thêm nữa, nhìn nó thắt thỉu bỏ đi, chỉ biết thở dài một trận.
Hai người họ thương yêu đứa con này, thật ra lâu nay nó có náo sự ở bên ngoài cũng nhất mực thông cảm và bao dung.
Nhưng đến mức này cho dù không ngoại lệ, cũng không thể thản nhiên xem như không có chuyện gì.
Thượng Thần Hi vẫn lui đến quán bar quen cũ uống bia, Uông Thành cũng ra đó ngồi cạnh.
Mặc dù cả hai không ai nói với nhau lời nào, nhưng Thượng Thần Hi biết, trong chuyện này anh đúng thực sai quấy.
Có Uông Thành ngồi xuống cùng anh, xem như đã an ủi rất nhiều.
Phẩm chất của anh có vấn đề như vậy...!ngay cả đối mặt Ân Hi cũng không còn tự tin như trước.
Anh chọn lựa kết thúc thực sự đúng lắm.
“Đêm nay thầy Vương đó làm phẫu thuật, chắc là cái chân không sao.
Cũng may...!trường học chỉ có ha tầng, không thì từ sân thượng nhảy xuống, sẽ mất mạng như chơi.
Đợi ông ta tỉnh rồi, chúng ta đến đó xin ông ấy tha thứ.
Mày...!cũng đừng ủ rũ quá!” Uông Thành cuối cùng cũng lên tiếng xoa dịu.
Thượng Thần Hi chỉ biết cười buồn.
Anh như vậy còn nghe được người khác an ủi thì thật hiếm có.
Anh dốc cạn cốc bia lạnh.
Buổi sáng, bốn người bọn họ tranh thủ đến phòng hồi sức thăm hỏi tình trạng của thầy Vương.
Đứng bên ngoài đợi mất mấy tiếng đồng hồ mới thấy y tá bước ra và nói: “Hiện tại ông Vương tinh thần bất ổn, không muốn gặp ai cả.
Mọi người...!đừng vào làm phiền ông ấy thì hơn.”
Ân Hi ủ dột, cô đưa vào tay cô y tá bó hoa tươi và một giỏ trái cây kèm sữa dinh dưỡng, nhẹ giọng nhờ vả: “Vậy phiền cô mang đồ này vào bên trong nhé!”
Cô y tá đón lấy, sau đó đi vào trong phòng hồi sức.
Điện thoại trên tay Thượng Thần Hi lại đổ chuông, anh nghe máy, ngay câu đầu đã dịu giọng gọi ‘ông Lôi’ khiến ba người bạn bên cạnh nghe đến càng thêm khó chịu.
Cố Thừa Luân nhìn Thượng Thần Hi bằng ánh mắt bất mãn, sau đó dứt khoát cùng Uông Thành kéo tay Ân Hi đi về.
Bỏ mặc Thượng Thần Hi đứng đó nghe điện thoại với Lôi Kình.
Ân Hi quay đầu lại nhìn, trong lòng bao mối ngổn ngang nhưng cũng đành đi theo mọi người.
Trong thế giới của Thượng Thần Hi đã không còn có cô nữa.
Thượng Thần Hi ngồi trong xe đang đỗ trong khuôn viên của bệnh viện hút thuốc lá, phiền muộn kéo dài.
Anh gục đầu xuống vô lăng bất chợt nghe tiếng gõ gõ ngoài cửa kính còn nghĩ là Vân Hi quay trở lại, lúc ngước mặt lên nhìn thì rất ngoài dự liệu trông thấy Windy.
Anh vội dập tắt điếu thuốc sau đó đẩy cửa xe bước xuống: “Hi! Trùng hợp vậy?”
Windy mỉm cười, dịu dàng hỏi lại: “Đến