“Ân Hi à!”
Ân Hi quay mặt lại nhìn, trông thấy Thượng Thần Hi trầm tĩnh nhìn cô, có vẻ như là có chuyện muốn nói.
Cô nghe bàn tay buốt lạnh đan chặt vào nhau, rất chăm chú nghe Thượng Thần Hi chuẩn bị lên tiếng.
“Anh có chuyện muốn nói với em...!Anh biết mình không thể trốn tránh em được nữa, cho nên đêm nay muốn được nói một lần cho rõ ràng.”
Thượng Thần Hi nhìn sâu vào đôi mắt trong veo hấy háy của Ân Hi vạn lần không nỡ, nhưng anh vẫn nghe chính mình chậm rãi bật thốt: “Thật ra đêm đó anh không đến Macau...!em đã biết câu trả lời rồi.
Chỉ là do em không có tiếp nhận nổi thôi.”
Ân Hi xúc động, lập tức đáp lời: “Phải, em không tiếp nhận nổi, bởi vì em có quá nhiều vấn đề không thể hiểu.
Em không hiểu...!Càng lúc càng không có hiểu rõ anh.
Tại sao anh lại chấp nhận để anh Luân từ chức? Em cũng không hiểu...!đáng lẽ là...!chúng ta đang tốt đẹp tại sao lại đến nông nỗi này?”
Thượng Thần Hi cúi mặt rồi lại ngước lên nhìn Ân Hi: “Anh cũng không hiểu, anh có cái gì tốt đáng để em lưu luyến như vậy?”
“Có rất nhiều mà.” Ân Hi xúc động như muốn khóc, nhưng cô vẫn cố gắng điềm tĩnh đối diện với Thượng Thần Hi nhẹ nhàng trải lòng mình cho đối phương được hiểu: “Em muốn được san sẻ buồn và vui với người em yêu thích, mặc dù biết người đó sẽ không có để em ở vị trí quan trọng nhất nhưng mà không có sao.
Em chỉ là rất muốn rất muốn ủng hộ cho người đó...”
“Anh khuyên em, bận tâm như vậy không có đáng đâu.
Em đừng nên nữa.”
Cả hai rơi vào im lặng, tựa như đều cùng rơi xuống hố sâu.
Nhưng mà hố sâu ấy lại là hai khoảng không gian hoàn toàn tách biệt.
Không biết qua bao lâu hai người cứ im lặng như thế nhìn nhau không nói, Ân Hi cất tiếng phả vỡ bầu không khí trầm lặng đáng sợ này: “Có phải anh đã không còn gì nói với em nữa, đúng vậy không?”
“Nếu như đã rõ ràng với nhau rồi thì từ nay có thể trò chuyện bình thường...!À, chúng ta vẫn là bạn bè như trước.”
Thượng Thần Hi tiến lên phía trước mở cửa xe, sau đó quay đầu lại gọi Ân Hi: “Anh đưa em về, đã trễ lắm rồi.”
“Không cần.
Bây giờ em muốn được yên tịnh một mình.”
Ân Hi xoay lưng ngược lại với hướng của Thượng Thần Hi, thái độ dứt khoát.
Cô ấy từ chối như vậy Thượng Thần Hi cũng không biết dùng lời lẽ nào để thuyết phục.
Anh nhớ, Ân Hi không phải là một cô gái dễ dàng nói lời từ chối với người khác.
Thượng Thần Hi ngồi vào trong xe và chạy đi, giống như muốn dứt khoát lạnh lùng rời khỏi thế giới của cô vậy.
Hai người cứ thế ngược hướng với nhau.
Khi Thượng Thần Hi chạy đến ngã tư dừng đèn đỏ, anh quay người nhìn về phía sau rồi lại trông vào gương chiếu hậu, bóng dáng lẻ loi của Ân Hi dưới ngọn đèn đường màu mật vô cùng tang thương.
Thượng Thần Hi thật không dám tin mình có thể cự tuyệt một cách vô tâm như vậy.
Anh nghe trái tim mình đau thắt dữ dội, anh đoán chừng có thể cô đang đứng đó và bật khóc...!Anh không thể cứ vậy bỏ mặc cô rời đi được.
Đèn xanh vừa bật, lúc này Thượng Thần