Câu chuyện của Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu nhanh chóng kết thúc, cuối cùng nàng bị nghẹn, ôm ý nghĩ mình sao có thể bị mộng du nằm xuống.
Nàng đặt xong đồng hồ báo thức, cũng không biết ngày mai lúc nào mới quay xong, Yên Yên ở nhà không ai chăm, Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn người nằm kế bên.
"Trì tổng."
Nàng suy nghĩ mở miệng.
Trì Vãn Chiếu liếc nàng, ánh mắt mơ hồ có chút chờ mong.
"Có chuyện gì."
Khổng Hi Nhan chui cả người vào trong chăn, chỉ lộ ra đầu, khuôn mặt trắng nõn, do dự nói: "Ngày mai tôi phải tiến vào đoàn phim, khả năng không thể chăm sóc Yên Yên."
Đôi mắt đang sáng của Trì Vãn Chiếu trong nháy mắt lạnh hai phần: "Tôi sẽ sắp xếp."
"Ừm"
Khổng Hi Nhan yên tâm tiếp tục nghiêng người ngủ, lúc sau, Trì Vãn Chiếu cũng tắt đèn, căn phòng tối đen chỉ còn tiếng quần áo sột soạt.
Yên Yên vẫn ngáy khò khò, tối nay Trì Vãn Chiếu làm nó tổn thương cực kì, vì thế mà cái mông trước sau như một quay vào Trì Vãn Chiếu, cái đuôi thỉnh thoảng cố ý quét vào mặt cô.
Trì Vãn Chiếu cầm cái đuôi vừa quét tới, cảnh cáo vỗ mông nó, Yên Yên đứng dậy lảo đảo hướng về Khổng Hi Nhan.
Ban đêm, ánh trăng chiếu vào, Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan quay lưng với nàng, không lý do nói một câu: "Cô không có gì muốn nói sao?"
Khổng Hi Nhan nhanh chóng trả lời: "Sao á?"
Trì Vãn Chiếu ngửi thấy mùi thơm không xa: "Cô..."
"Cô ngày mai gửi lịch trình cho tôi đi."
Khổng Hi Nhan kinh ngạc nhíu mày, quay người, trong bóng tối nàng không rõ hỏi lại: "Tại sao?"
Trì Vãn Chiếu ra vẻ cực kì nghiêm túc trả lời: "Để cho tôi còn sắp xếp được người chăm Yên Yên thuận lợi hơn"
Sau đó còn nói thêm: "Sao, không tiện à?"
Khổng Hi Nhan: "Tiện"
Hàn khí quanh người Trì Vãn Chiếu dịu đi, ngữ khí hòa hoãn: "Vậy tốt, sáng trưa chiều tối đều gửi một lần đi."
Khổng Hi Nhan:...
Sau khi phát lệnh Trì Vãn Chiếu cũng không nói thêm gì, Khổng Hi Nhan xoay người, vẫn nằm nghiêng ngủ, liên tiếp mấy ngày cùng cô chung chăn chung gối, nàng đã thả lỏng hơn rồi.
Ít nhất không có lúng túng khó ngủ như ban đầu.
Sáng sớm mai nàng năm giờ đã phải ở phim trường, Khổng Hi Nhan không nghĩ lung tung nữa, hô hấp từ từ đều đặn.
Hai người một mèo cùng ngủ trên giường, trong phòng yên tĩnh, tràn ngập ấm áp.
Hôm sau trời còn chưa sáng, chuông báo thức mới kêu được hai tiếng Khổng Hi Nhan với tay tắt đi, Yên Yên nhô đầu dậy, nhìn nàng một cái lại cúi đầu ngủ, Khổng Hi Nhan cẩn thận vươn mình xuống giường, nhẹ nhàng đi dép, rón rén cầm quần áo hôm qua đã chuẩn bị sẵn đi xuống.
Chờ nàng đánh răng rửa mặt xong, phòng bếp đã có người.
Trì Vãn Chiếu vẫn mặc áo ngủ, đeo tạp dề, tóc dài tùy ý buộc lên, hai tay nhanh nhẹn bận rộn.
Khổng Hi Nhan đứng ở cửa, có chút xấu hổ: "Xin lỗi, có phải quấy rầy đến giấc ngủ của chị, bằng không sau này nếu tôi đi quay thì ngủ ở phòng bên đi?"
Trì Vãn Chiếu bận rộn, quay đầu nhìn nàng: "Không quấy rầy."
Khổng Hi Nhan:...
Nhìn dáng vẻ âm tình bất định của cô, còn nói không quấy rầy?
Thật ra sau khi quen biết, nàng phát hiện Trì Vãn Chiếu cũng không giống như bên ngoài đồn đãi, lạnh lùng vô tình, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích hay lợi ích.
Ngược lại, ở chung vài ngày nàng lại thấy Trì Vãn Chiếu rất ấm áp.
Sẽ nấu cơm, chăm sóc Yên Yên, thậm chí đi ngủ cũng chuẩn mực, chưa bao giờ vượt ranh giới, rất tôn trọng nàng.
Tuy rằng sinh hoạt sau khi kết hôn và dự tính của nàng không giống nhau, nhưng là trạng thái tương kính như tân(1) này cũng tốt.
(1) tương kính như tân: vợ chồng dù sống chung bao lâu vẫn tôn trọng nhau như thuở ban đầu. Cái này chắc mọi người đều biết ha.
Ba năm tới nếu cứ như vậy mà sống, nàng làm được.
Trì Vãn Chiếu chần trứng, rót cốc sữa bò, lại đặt hai lát bánh mì nóng vào đĩa, cô nhìn Khổng Hi Nhan vẫn đứng tại chỗ, nói: "Ăn sáng đi này."
Khổng Hi Nhan xua tay: "Không cần, lát nữa tôi tùy tiện ăn bánh mì là được rồi."
Trì Vãn Chiếu nhàn nhạt liếc nàng, ánh mắt nổi lên hàn khí, mở môi mỏng: "Sao, Khổng tiểu thư ăn sáng còn phải xem ai làm à?"
Khổng Hi Nhan đầu óc còn chưa kịp phản ứng: "Gì á?"
Trì Vãn Chiếu đặt đồ ăn lên bàn, cúi đầu, sắc mặt thản nhiên: "Không có gì, ăn đi."
Nói xong cô đi vào phòng vệ sinh, Khổng Hi Nhan đứng sau lưng cô yên lặng nhìn, cuối cùng ngồi vào bàn ăn, nhanh chóng ăn sáng.
Bốn rưỡi, Khổng Hi Nhan chào Trì Vãn Chiếu liền ra ngoài, nàng đi nhanh ra khỏi khu nhà, đứng ở vỉa hè chờ xe, Phó Thu dường như rất hưng phấn, vẫn chat trên wechat.
Phó Thu: [Khổng tỷ chờ chút, chúng em sắp tới rồi.]
Khổng Hi Nhan: [Ok]
Sáng sớm nhiệt độ thấp, gió lạnh thổi vào người, Khổng Hi Nhan đã cố ý mặc áo gió nhưng vẫn không khỏi lạnh run lên.
Không bao lâu sau, xe đã đến.
Phó Thu vội vã mở cửa xe, cho Khổng Hi Nhan đi vào, còn ân cần nói: "Khổng tỷ, sau này chị đừng đứng ngoài đường, vừa lạnh vừa không an toàn. Chị cho em tên khu nhà của chị, em đi vào tận nơi đón."
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút: "Không sao, chị thích sáng sớm đi bộ chút."
Phó Thu ngẩng đầu nhìn quanh, khu nhà này tuy giá không phải cao nhất thành phố, nhưng là chỗ tốt, dựa núi cạnh sông, phong cảnh tươi đẹp, cho nên vừa mở bán đã bị mua sạch sẽ, lần trước đưa Khổng tỷ về Phó Thu đã tò mò, còn tưởng là trước đây Khổng Hi Nhan mua lại.
Sau đó từ Đồng tỷ mới biết tiền của Khổng tỷ toàn bộ đều đem đi bồi thường hợp đồng rồi, Phó Thu không khỏi nghi hoặc.
Chỉ là Khổng tỷ trả lời, nàng thuê.
Chỗ này còn có phòng cho thuê?
Thật sự khó tin.
Phó Thu không nhìn nữa, đóng lại cửa xe hỏi: "Khổng tỷ lạnh không?"
Điều hòa trong xe mở vừa phải, Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Không lạnh lắm."
Phó Thu là người hay nói, trên đường đi liên tục mở miệng, từ những chuyện bát quái cho đến những chuyện kì dị, sau mỗi chuyện đều hỏi Khổng Hi Nhan: "Khổng tỷ, chị thấy sao?"
Khổng Hi Nhan chỉ thấy buồn ngủ.
Thói quen làm việc và nghỉ ngơi thoải mái đúng giờ trước đây bắt đầu phát huy tác dụng, hôm nay mới hơn bốn giờ đã tỉnh, lúc này còn ngồi trong xe ấm áp dễ chịu làm nàng nổi cơn buồn ngủ.
Phó Thu kể chuyện linh tinh xong, thấy Khổng Hi Nhan dụi mắt mấy lần, nói: "Khổng tỷ, không thì chị ngủ chút đi, đến nơi em gọi."
Khổng Hi Nhan trả lời: "Ừm"
Nàng ngủ một lúc liền đã đến trường quay.
Lúc xe dừng Khổng Hi Nhan liền mở mắt, buộc tóc lên, Phó Thu mở cửa xe ra: "Khổng tỷ, xuống thôi."
"Ừ"
Phó Thu đỡ nàng xuống xe, trường quay có không ít người đang bận bịu.
Không lâu sau có một chiếc xe dừng sau nàng, sáng ra Tiêu Thừa đã đeo kính râm, quần áo thể dục hồng nhạt, gương mặt tuấn tú mang ý cười, chào hỏi mọi người.
Sau đó đến lần lượt là mấy người diễn viên lớn tuổi làm khách mời, Cố Linh với Ngô Thanh không đến, hôm nay quay phim không có cảnh của họ.
Tiêu Thừa vừa chào hỏi Khổng Hi Nhan xong liền bị trợ lý kéo đi trang điểm, Phó Thu cũng cùng nàng đi về hướng khác, nhân viên trang điểm đã chuẩn bị xong.
Cảnh hôm nay, Khổng Hi Nhan tự diễn nhiều lần, nhưng cũng ba năm rồi không đóng phim, lại thêm chuyện trước kia, ánh mắt mọi người ở trường quay nhìn nàng đều có trào phúng, cũng không thiếu người công khai chỉ trỏ nàng.
Vì thế mà bị NG (2) hai lần, Tôn đạo vỗ vỗ vai nàng: "Đừng quá lo lắng."
(2) NG: No Good, cảnh quay lỗi hoặc chưa đạt yêu cầu phải quay lại