Thành phố H có nhiều núi, dưới tình trạng mưa liên miên, chính quyền cũng đã có các biện pháp chống nước, nạo vét liên tục nhưng sạt lở mạnh vẫn diễn ra khiến người khó lòng chống đỡ.
Hơn nữa không chỉ một làng, có nhiều làng khác cũng phải hứng chịu thảm họa ở nhiều mức độ khác nhau.
Tin tức nhanh chóng được truyền ra bên ngoài.
Thành phố H bị sạt lở nhanh chóng phủ sóng toàn bộ các phương tiện truyền thông, tin thời sự, các trang nhất trên báo, hot search weibo đều không ngừng cập nhật tin tức.
Nhất thời, thành phố H trở thành tâm điểm trong mắt mọi người.
Trì Vãn Chiếu cũng không ngoại lệ.
Ngày thứ hai sau khi có tin sạt lở, cô đã đến thành phố H.
Trong phòng, Chu Sinh vội vã đi đến sau lưng Trì Vãn Chiếu, cúi đầu nói: "Trì tổng, tạm thời vẫn chưa có tin về phu nhân, trước đó đoàn phim ở dưới chân núi, hiện tại nhà đã bị vùi lấp rồi."
"Lưu tiên sinh nhắn lại rằng cô đừng sốt ruột, bọn họ đã tăng thêm nhân lực tìm người."
Trì Vãn Chiếu nhắm mắt lại, tay siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, nhìn rất rõ ràng.
"Chuẩn bị xe đi."
Vẻ mặt Chu Sinh rối rắm: "Trì tổng, đường dưới chân núi hoàn toàn bị phong tỏa rồi."
Nói cách khác.
Nếu cô muốn tự mình đi tìm, sẽ rất khó khăn.
Trì Vãn Chiếu: "Liên lạc với Lưu tiên sinh."
Chu Sinh cúi đầu: "Trì tổng, Lưu tiên sinh không dám cho người vào."
Weibo đã bắt đầu đưa tin đoàn phim Hừng đông bị kẹt ở thành phố H, khiến lòng người hoang mang, nếu lúc này Trì tổng mà đi vào, chẳng may xảy ra chuyện gì không tốt, chỉ sợ sẽ càng khiến mọi thứ rối loạn.
Ngay cả Lưu tiên sinh cũng không dám cho cô đi vào.
Trì Vãn Chiếu nghe thế đứng trước cửa sổ, ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã, thỉnh thoảng thấy mấy người mặc cảnh phục đi qua đi lại.
Trong khách sạn cũng đã đặt bảng hiệu cảnh báo, giải thích rõ ràng.
Để phòng ngừa nhiều trường hợp bất ngờ, thành phố H chỉ cho ra, không cho vào.
Bên ngoài cũng chỉ có thể chờ một, hai tin tức từ thành phố H truyền ra.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều thanh niên mặc quần áo chỉnh tề đứng ở cửa khách sạn, cô khẽ nhíu mày, nói với Chu Sinh: "Tìm cho tôi một bộ quần áo đi."
Chu Sinh nhìn theo hướng ánh mắt của cô, hiểu rõ.
Bên dưới đều là sinh viên đại học của thành phố H đến làm tình nguyện, hiện tại thiên tai đã được khống chế, tình nguyện viên đến hỗ trợ đưa thực phẩm vật tư, địa phương cũng tự phát tổ chức các đội cứu hộ lâm thời, nếu như bọn họ có thể trà trộn để đi vào, vậy thì không có gì tốt hơn.
Một tiếng sau.
Chu Sinh đã sắp xếp xong, anh và Trì Vãn Chiếu mặc đồng phục xen lẫn vào nhóm tình nguyện viên, đi vào khu vực phong tỏa.
Lần núi lở này cũng không gây ra nhiều thương vong, thứ nhất là chính quyền cũng đã có nhiều biện pháp phòng chống, thứ hai thành phố H có nhiều núi, hàng năm cũng có các vụ sạt lở nho nhỏ khi trời mưa to vào tháng sáu, tháng bảy, cho nên người dân cũng biết các phương án tự vệ.
Số người thương vong không nhiều, nhưng đất đá trôi đánh sập nhà cửa, không ít người bị kẹt trong đó cần được giải cứu.
Còn có một số ít người mất tích cần tìm kiếm ở khu vực xung quanh.
Chu Sinh đi theo nhóm tình nguyện viên này chỉ cần phân phát vật tư, không cần tham gia cứu hộ.
Dọc theo đường đi, có người oán giận ông trời vô tình, đứng trước thiên tai, con người chỉ là một sinh vật nhỏ bé yếu ớt.
Trì Vãn Chiếu đi theo sau nhóm tình nguyện, nước ngập quá đầu gối, bọn họ bước đi rất khó khăn, trên người còn cõng theo túi lớn, căng phồng.
Bọn họ đi rất chậm, Trì Vãn Chiếu nhìn phía trước, đại khái sau một giờ bọn họ mới đến dưới chân núi, người dẫn dầu hô lên: "Mọi người cẩn thận một chút, tuy rằng thiên tai đã được tạm thời khống chế, nhưng không thể xem thường, mọi người biết nếu gặp tình huống không may thì phải biết làm gì rồi chứ?"
Không ít người trả lời: "Đã biết."
Sau đó hắn bắt đầu điểm danh, phân chia nhiệm vụ.
Trì Vãn Chiếu nói chuyện với Chu Sinh, cúi đầu thấp hết sức, trời vẫn mưa liên miên, tầm mắt không nhìn rõ lắm.
Sau khi chia nhiệm vụ, bọn họ liền tách nhóm.
Khoảng mười người một nhóm nhỏ.
Có một cô gái định quay đầu nói chuyện với Trì Vãn Chiếu, thấy cô đang thì thầm với Chu Sinh, cô gái liền thức thời đi cùng những người khác.
Đến khi tất cả đã chia ra hết, Chu Sinh mới nói với Trì Vãn Chiếu: "Trì tổng, trước đấy phu nhân ở căn nhà bên kia."
Anh chỉ tay về một chỗ không xa.
Trì Vãn Chiếu nhìn sang, ngờ ngợ có thể thấy dấu vết sụp xuống, trái tim thắt lại, không khác gì bị người nào đó bóp chặt, còn là dùng sức bóp, sắc mặt cô phút chốc tái đi.
Chu Sinh qua khóe mắt thấy được vẻ mặt đó, an ủi: "Trì tổng, cô yên tâm đi, chắc chắn phu nhân sẽ không sao, làng đó không thấy báo có ai mất tích, chỉ đang không biết được di dời đến chỗ nào lánh nạn."
"Chúng ta tìm một chút."
Trì Vãn Chiếu nghe thấy Chu Sinh nói thì gật gù.
Sắc mặt cô nghiêm nghị, nước mưa rơi trên áo, lách tách.
Hai người theo đường đi vào, có thể nhìn thấy cành cây bị gãy ven đường, trên nước trôi nổi các đồ vật, Trì Vãn Chiếu ngước mắt nhìn, khắp nơi hoang tàn, cảnh tượng tiêu điều.
Bốn phía vắng vẻ, chỉ có tiếng mưa rơi xuống nước.
Âm thanh khiến lòng người cũng thấy ớn lạnh thấu xương.
Chu Sinh dẫn đường đi thẳng đến đầu làng, nơi này không có cứu hộ viên, toàn bộ ngôi làng không có dấu hiệu có người, Trì Vãn Chiếu muốn đi vào, Chu Sinh liền chắn trước người cô: "Trì tổng, để tôi đi vào trước xem xem, cô ở đây chờ đi."
Trì Vãn Chiếu đẩy tay anh, khàn giọng: "Tự tôi đi vào."
Chu Sinh nhìn vẻ mặt cô, chỉ đành im lặng.
Nước trong thôn vẫn ngập qua đầu gối, bước đi khó khăn, Trì Vãn Chiếu men theo đường đi vào, đến nhà nào cũng gọi tên Khổng Hi Nhan.
Không ai đáp lại.
Mưa rơi mãnh liệt như giam tiếng gọi của cô vào một thế giới nho nhỏ tách biệt, mặc cô kêu gọi ra sao cũng không có ai trả lời.
Trì Vãn Chiếu không biết mệt mỏi tìm tòi từng canh phòng, cổ họng gọi không nổi nữa thì dùng ánh mắt để tìm, cánh cửa khép hờ bị mở ra, phòng nào không vào được thì cô chui qua cửa sổ, Chu Sinh thấy hai tay của cô run cầm cập.
"Trì tổng!"
Chu Sinh gọi cô.
Trì Vãn Chiếu như không nghe thấy gì, chỉ biết không ngừng tìm kiếm, trèo lên, ánh mắt nhìn quanh, mãi đến khi ánh mắt cũng lờ mờ.
Chu Sinh giữ chặt vai cô: "Trì tổng!"
"Phu nhân không có ở đây!"
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn anh, trên mặt đầy nước, Chu Sinh không phân biệt được đó là nước mưa hay nước mắt của cô, mưa to khiến tiếng nói của Trì Vãn Chiếu gần như không thể nghe thấy.
"Vậy em ấy ở đâu?"
Tuy rằng giọng nói đã khàn khàn không rõ, nhưng khí thế của cô vẫn còn đó, Chu Sinh bị ánh mắt sắc bén của cô khóa lại, chỉ biết im lặng.
Trì Vãn Chiếu tìm gần ba tiếng đồng hồ, đi theo con đường từ đầu làng đến cuối làng.
Tuy rằng mặc áo mưa và đi ủng, nhưng Chu Sinh biết hai chân cô đã sớm ngâm trong nước.
Anh đi phía sau Trì Vãn Chiếu, nhìn thấy con người từ trước đến giờ luôn cẩn thận tỉ mỉ, sống lưng thẳng tắp giờ khắc này đã trở nên ủ rũ đến thế.
Sợi tóc đã sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp dính trên măt, lưng hơi khom, bước đi loạng choạng, thứ duy nhất không thay đổi là sườn mặt nghiêm nghị, môi mím thẳng, và đôi mắt không giấu được sắc bén.
Chu Sinh có cảm giác hoảng hốt.
Người trước mắt chỉ là Trì Vãn Chiếu.
Mà không phải Trì tổng của Cảnh Yên.
Hai người vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua một rừng cây nhỏ thì Chu Sinh nói: "Trì tổng, nghỉ chút đi."
Anh nhận ra rằng, cơ thể Trì Vãn Chiếu đã đến cực hạn.
Tiếp tục chống đỡ, chỉ sợ sẽ có chuyện.
Trì Vãn Chiếu lắc đầu: "Tôi không sao."
Cô vừa dứt lời thì cơ thể nghiêng về một phía, Chu Sinh vội vàng đỡ lấy, lo lắng hô lên: "Trì tổng?"
Trì Vãn Chiếu xua tay, trước mắt choáng váng.
Từ lúc biết tin thành phố H có chuyện, cô đã khó ăn uống, sau khi đến đây cũng bận rộn đi nghe ngóng tin tức, căn bản không kịp chăm sóc bản thân.
Hiện tại cứng rắn chống đỡ tìm kiếm lâu như vậy, nếu là người thường thì đã sớm không xong, chỉ là cô dựa vào một chấp niệm để chống đỡ.
Muốn nhìn thấy Hi Nhan.
Muốn ôm lấy em ấy.
Muốn nghe giọng nói mềm mại của em ấy.
Muốn thấy em ấy...bình an vô sự.
Trì Vãn Chiếu dựa vào Chu Sinh đứng một lúc, đến khi hết choáng mới đứng thẳng người lên.
"Đi thôi."
Tiếng nói của cô như làn mưa này, rất lạnh.
Chu Sinh thở dài đứng sau lưng cô nói: "Trì tổng..."
Trì Vãn Chiếu yếu ớt ngắt lời: "Về khách sạn trước."
Cơ thể cô đã đến cực hạn, cô không muốn chưa nhìn thấy Hi Nhan mà bản thân đã ngã xuống.
Chu Sinh thở phào, đi theo phía sau.
Hai người đi theo rừng cây, ra đến bên ngoài thì có mấy người đi tới, họ mặc đồng phục cứu hộ, thấy Trì Vãn Chiếu và Chu Sinh mặc đồ tình nguyện liền nói: "Là tình nguyện viên à? Sao lại đi vào đây? Mau mau trở về."
Trì Vãn Chiếu và Chu Sinh gật đầu, lúc đi ngang qua bọn họ, cô liền quay người kéo tay một người: "Mọi người đi vào làng phía trước sao?"
Người đàn ông bị cô kéo tay nhíu mày: "Cô nói làng này á?"
Trì Vãn Chiếu nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, gật đầu.
Anh ta nói tiếp: "Người dân làng này đều được dời đi rồi, không cần vào đó nữa, hai người cũng nhanh chóng đi đi..."
Trì Vãn Chiếu vội vàng ngắt lời: "Dời đi?"
"Dời đi đâu rồi?"
Người đàn ông hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: "Từ đường này đi xuống, có một chỗ lánh nạn tạm thời đó."
Anh ta còn chưa nói hết đã thấy vẻ mặt Trì Vãn Chiếu sốt ruột, đi thẳng về phía trước, hắn hơi nhăn mày, hỏi người bên cạnh: "Mấy người có thấy cô ấy rất quen không?"
Những người kia đều lắc đầu.
Trời mưa như này, mặt mũi ai nấy đều không thể nhìn rõ, nói gì đến quen mặt.
Không có khả năng.
Người đàn ông chỉ theo bóng lưng Trì Vãn Chiếu và Chu Sinh biến mất, liền thu tầm mắt lại.
Trời vẫn đang mưa.
Trì Vãn Chiếu vừa rồi không có khí lực gì chỉ đang cố gắng chống đỡ, bây giờ lại đi rất nhanh, trái tim cô đã sớm bay về phía trước, trong đầu chỉ toàn là lời của người đàn ông kia.
Người dân đều đến nơi lánh nạn tạm thời.
Có phải, Hi Nhan cũng ở đó?
Chu Sinh nhìn cô vẫn quật cường bước về phía trước, anh vừa định chạy theo sau, điện thoại trong túi lại rung lên, trước khi đi, anh đã dùng túi chống nước bọc điện thoại lại, chỉ sợ bỏ lỡ tin tức về phu nhân.
Giờ phút này thấy trên màn hình hiện hai chữ Đồng Duyệt, ánh mắt anh lại trĩu nặng.
****
Lúc Khổng Hi Nhan tỉnh lại là buổi chiều, Phó Thu vẫn đang canh giữ bên người nàng, thấy nàng tỉnh lại, hai mắt Phó Thu sáng lên, cô nhanh chân bước đến trước giường bệnh: "Khổng tỷ!"
"Khổng tỷ, chị dọa em chết mất!"
Phó Thu đứng trước giường bệnh, trong mắt ướt át, Khổng Hi Nhan vừa tỉnh chỉ thấy chân đau rát, nàng nhíu mày gọi: "Tiểu Thu."
"Khổng tỷ, em đây, chân chị còn đau không? Chị có khát không? Mau uống nước đi."
Phó Thu vừa nói vừa bưng chén nước đặt ở bờ môi Khổng Hi Nhan, nàng nhấp một ngụm, một luồng trong trẻo phủ từ cổ họng vào đến trong lòng, nàng uống thêm vài ngụm nữa rồi lắc đầu nói: "Đủ rồi."
Phó Thu đặt chén nước trên tủ đầu giường.
Cửa phòng bệnh có người gõ, Phó Thu đi mở cửa thấy Sài Nhân và Cố Linh, còn có một vài cô gái, bọn họ đứng ở đó.
Sài Nhân hỏi: "Hi Nhan tỉnh chưa?"
Phó Thu gật đầu: "Tỉnh rồi, mọi người vào đi."
Sài Nhân thở phào, cùng mọi người đi vào phòng bệnh.
Khổng Hi Nhan ngủ rất lâu, thân thể nàng cũng không có gì đáng lo ngại.
Nàng hôn mê bởi vì dầm mưa quá lâu cộng với chân bị thương, bây giờ tỉnh rồi, tinh thần đã khá hơn nhiều.
Sài Nhân và nhóm người Cố Linh đứng trước giường bệnh, Cố Linh ngồi một bên mép giường, cúi đầu nói với Khổng Hi Nhan: "Khổng tỷ, chị quá mạo hiểm rồi, chị không sợ vạn nhất bị làm sao à?"
Khổng Hi Nhan nghe Cố Linh nói, yếu ớt cười: "Chẳng phải chị không có chuyện gì rồi sao."
Một cô gái đứng bên cạnh Cố Linh lo lắng hỏi: "Khổng tỷ, chị tìm thấy đứa bé kia ở đâu thế?"
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Vẫn chưa ra khỏi cánh rừng, tiểu Hồ tìm thấy em ấy."
Cố Linh khó hiểu: "Nhưng chúng em đều đã kiểm tra trong rừng rồi mà."
Khổng Hi Nhan mím môi: "Rừng lớn như vậy, mọi người chỉ là đi một vòng xung quanh tìm, thượng du gần với đầu làng, có lẽ vì lo sợ sạt lở nên chị thấy có vài người dân chỉ đi đến một nửa liền quay đầu."
Mọi người gật gù.
Bọn họ chia nhau đi tìm, nơi nào mà người dân đã đến thì đoàn phim sẽ không đi nữa, không nghĩ đến, đứa bé đó lại ở không xa bọn họ như vậy.
Phó Thu thấy mọi người không mở miệng, bèn nhỏ giọng hỏi: "Khổng tỷ, chị đói không? Có muốn ăn nhẹ gì đó?"
Lập tức có người nói: "Phải phải, Khổng tỷ ngủ lâu như vậy, chắc chắn sớm đói bụng."
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Ừ."
Phó Thu đi khỏi phòng bệnh chuẩn bị bữa trưa cho Khổng Hi Nhan, trong phòng bệnh có