Tin tức lũ lụt ở thành phố H dần chìm xuống, thiên tai được khống chế, vật dụng quyên góp của mọi người cũng được đưa đến, mặt khác không ít người tình nguyện tham gia xây dựng lại nhà cửa, mỗi ngày có thể từ từ nhìn thấy thành phố H đang chậm rãi thay đổi thông qua các hình ảnh được đăng lên.
Ở bên khác, đoàn phim Hừng đông trở về an toàn từ thành phố H rất được chú ý, nhiều tờ báo tò mò về quá trình thoát hiểm của bọn họ, liên tục gửi lời mời phỏng vấn, cuối cùng Lâm đ*o đại diện tham gia phỏng vấn.
Trong buổi phỏng vấn, ông nói vắn tắt về tình huống xảy ra, đều rất lựa lời, nhưng những người hâm hộ nghe xong ai cũng run sợ.
Trận lũ này, đoàn phim của Lâm Nghị Sâm bị tổn thất rất nặng, sau khi trở về ông liền tích cực mua các thiết bị cùng với lựa chọn địa điểm quay, cũng cho đoàn phim nghỉ mấy ngày, chờ thông báo tiếp theo.
Thế là tất cả mọi người trong đoàn phim đều bận rộn việc riêng.
Người đi tham gia chương trình giải trí, người thì quay quảng cáo, ai nấy đều trở nên bận bịu, dường như chỉ có Khổng Hi Nhan nhàn rỗi.
Thực ra thì Khổng Hi Nhan cũng không thiếu việc, nhưng nàng để Đồng Duyệt lùi hết các lịch, mỗi ngày đều ở nhà thay đổi thực đơn nấu cơm cho Trì Vãn Chiếu, đến giờ thì gọi video cho Trì Huyên trò chuyện cũng để em dạy nàng nấu nướng, có lúc đêm khuya nàng không tiện làm phiền, Trì Huyên còn chủ động gọi trước, đầu bên kia hăng hái nói: "Chị dâu, hôm nay chị hai đã tha thứ cho chị chưa?"
Khi thấy Khổng Hi Nhan lắc đầu, Trì Huyên thở dài: "Viên đạn bọc đường (*) cũng vô dụng ư?"
"Xong đời, xem ra lần này chị hai giận lắm á."
Khổng Hi Nhan bĩu môi: "Được rồi, đừng nói chuyện này, mọi người ở bên đó khỏe không em?"
Trì Huyên cười nói: "Khỏe lắm ạ."
Nói xong em lè lưỡi một cái, Khổng Hi Nhan thấy thế bèn hỏi: "Lại làm gì sai rồi hả?"
Trì Huyên vâng một tiếng: "Hôm qua em lỡ nói cho mẹ chuyện của hai chị ở thành phố H."
Đương nhiên ngay lập tức bị răn dạy một trận, nói chị dâu quá bốc đồng, còn nói Trì Vãn Chiếu làm việc không chừng mực, rõ ràng tức đến nỗi không thể lựa lời.
Khổng Hi Nhan hiểu rõ, chuyện này căn bản không thể giấu được Tạ Đan, bọn họ cũng không muốn giấu bà, bị trách mắng là đương nhiên.
Chẳng trách hôm qua trước khi ngủ Trì Vãn Chiếu vẫn luôn nghe điện thoại, nàng còn tưởng là cô và Chu Sinh bàn chuyện công ty, không nghĩ là Tạ Đan gọi, thế mà người kia cũng không nói gì với nàng.
Trì Huyên thấy dáng vẻ nàng có chút cô đơn bèn hỏi: "Chị dâu, chị hai không nói với chị ạ?"
Khổng Hi Nhan: "Không nói."
Cách nhau một cái màn hình, Trì Huyên cũng vẫn cảm giác được sự hụt hẫng của nàng, em muốn an ủi nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào, em không hiểu chuyện tình cảm, sợ rằng càng giúp càng loạn tùng phèo.
Cũng may Khổng Hi Nhan nhanh chóng đổi đề tài, bảo em dạy nàng nấu cơm tối.
Trì Huyên nhìn chị dâu trong màn hình miễn cưỡng nở nụ cười thì cau mày, sau đó nghĩ ra gì đó liền bảo Khổng Hi Nhan đi tắm trước, em cầm điện thoại soạn tin.
Em nhắn một đoạn dài thật dài, xóa xóa bớt rồi mới bấm gửi.
Người nhận: Vương Hải Ninh.
Khổng Hi Nhan thấy em cầm điện thoại liền hỏi: "Em có việc bận hả?"
Trì Huyên cười cười: "Không có gì ạ."
Em tin Vương Hải Ninh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có phương án xử lý, chị hai và chị dâu sẽ sớm ổn thỏa.
Khổng Hi Nhan nhìn em cười tươi như vậy, cúi đầu nói: "Ừm."
Trong phòng bếp thỉnh thoảng vang lên tiếng của Trì Huyên.
"Đầu tiên cho ớt xanh vào trước ạ,...đúng rồi, xong xào lên, không đúng, sai rồi sai rồi."
Tiếng nói chyện xen lẫn tiếng xào rau vang ra ngoài cửa sổ.
Trì Vãn Chiếu vẫn đang tăng ca.
Sau khi từ thành phố H về, ngày nào cô cũng ở lại tăng ca, có hôm còn đêm khuya mới về nhà, Chu Sinh và Giang Viễn cũng bận rộn theo.
Hơn chín giờ.
Chu Sinh gõ cửa phòng làm việc, nói.
"Trì tổng, cô có cần đặt cơm không?"
Trì Vãn Chiếu nhìn đồng hồ, ánh mắt lóe lên: "Đặt đi."
Chu Sinh lộ vẻ mặt rối rắm: "Còn nữa, phu nhân đã gọi điện ba lần rồi, cô ấy hỏi khi nào cô tan làm."
Trì Vãn Chiếu nhấc mắt, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào người anh, Chu Sinh đứng thẳng cúi đầu nói: "Tôi hiểu rồi, Trì tổng."
Cửa nhanh chóng khép lại.
Trì Vãn Chiếu chống tay lên trán, một tay khác cầm bút mực, ngòi bút đặt trên giấy tờ, nhanh chóng tạo thành vết đen trên giấy.
Cô nhìn chằm chằm vào vết đen này, nhấc tay đặt bút xuống.
Hơn chín giờ, bên ngoài cửa sổ đã toàn là cảnh ăn chơi trác táng, Trì Vãn Chiếu đứng trước cửa sổ lớn nhìn xuống dưới, đèn neon đỏ phát sáng lấp lóe, đập vào mắt cô, Trì Vãn Chiếu nhắm mắt lại.
Một lát sau, cửa phòng làm việc bị gõ, cô nghĩ là Chu Sinh đưa cơm tối đến, cũng không quay đầu lại nhìn: "Vào đi."
Cửa bị mở ra.
Sau đó có tiếng đặt đồ xuống bàn trà, Trì Vãn Chiếu nói: "Không còn gì thì anh cứ ra ngoài trước đi."
Phía sau không có tiếng đáp lại.
Trì Vãn Chiếu định quay đầu thì bị người phía sau ôm chặt/
Sau đó là giọng nói mềm yếu của Khổng Hi Nhan, giọng điệu buồn tủi: "Tiểu Vãn..."
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn hai tay Khổng Hi Nhan ôm ở bụng cô, cô nghiêng người, hỏi: "Sao em đến đây?"
Giọng nói rầu rĩ của Khổng Hi Nhan lại vang lên: "Em không được đến sao?"
Trì Vãn Chiếu mím môi, cô đặt tay lên tay nàng, cố gắng để nàng buông tay ra, nhưng Khổng Hi Nhan không buông, còn ôm chặt hơn.
"Buông chị ra trước."
Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Không muốn."
"Em muốn ôm chị như vậy."
Trì Vãn Chiếu thở dài: "Em như vậy chị không thể nói chuyện nghiêm túc với em được."
Khổng Hi Nhan dán đầu vào lưng Trì Vãn Chiếu: "Vậy không cần nói chuyện nghiêm túc nữa."
"Em cũng không muốn nghe những lời đả thương kia."
"Chị nghe em nói là được rồi."
Trì Vãn Chiếu muốn quay đầu, Khổng Hi Nhan vươn một tay lên cản lại.
"Đừng quay đầu lại."
Trì Vãn Chiếu nhìn cửa sổ lớn trước mặt: "Tại sao?"
Khổng Hi Nhan rầu rĩ nói: "Em sợ ánh mắt của chị."
Lạnh lẽo thấu xương như vậy, ánh mắt như hàn băng, như thể hai người chỉ là hai kẻ xa lạ.
Mấy hôm nay, mỗi lần nàng thu hết dũng khí muốn mở lời, khi đối mặt ánh mắt sáng kia nàng lại như người câm, không nói ra được bất cứ điều gì.
Trì Vãn Chiếu nghe vậy chỉ cúi đầu nhìn bàn tay Khổng Hi Nhan: "Em nói đi."
Không lâu lắm, trong phòng truyền đến từng tiếng thút thít, Khổng Hi Nhan