Công ty chi nhánh của Hâm Huy nằm ở trung tâm thành phố B, thuộc khu phồn hoa, tấc đất tấc vàng.
Nghe nói Vệ Thiên Trình còn đặc biệt mời thầy phong thủy đến xem, là một vị trí đắc địa.
Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu lên xe xong liền hỏi: "Ngụy Diễm chấm dứt hợp đồng với Cảnh Yên rồi sao?"
Trì Vãn Chiếu gật đầu: "Hâm Huy bồi thường giúp hắn."
Khổng Hi Nhan cụp mắt.
"Có liên quan đến Quan Hiểu Dĩnh ạ?"
Trì Vãn Chiếu im lặng một lúc rồi trả lời: "Chắc vậy rồi."
Cô đưa tin tức Sài Nhân gửi đến nói cho Khổng Hi Nhan: "Xem ý của Ngụy Diễm, hẳn là muốn ra tay với Trường Ninh."
"Trường Ninh?"
Khổng Hi Nhan vội vàng ngẩng đầu nhìn cô: "Hắn muốn làm gì chứ?"
Trì Vãn Chiếu khẽ lắc đầu: "Chị không biết, nhưng chị đã dặn Giang Viễn để ý phía Trường Ninh.
Em đừng lo, chị sẽ không để Trường Ninh có chuyện."
Ở Trường Ninh hầu hết đều là người già và trẻ nhỏ, rốt cuộc Ngụy Diễm muốn làm gì?
Sắc mặt Khổng Hi Nhan hơi trầm xuống: "Lần trước điều tra Hẹn ước thứ sáu có thêm được gì không ạ?"
Trì Vãn Chiếu nhìn về phía Chu Sinh, Chu Sinh hiểu ý nói: "Phu nhân, chỉ tra được nơi gửi tiền, nhưng không có chứng cứ chính xác người gửi là Quan Hiểu Dĩnh."
Dù sao không phải gửi từ tài khoản của Quan Hiểu Dĩnh, hơn nữa bề ngoài nhìn vào cũng không có liên quan gì đến cô ta.
Nếu như bọn họ tùy tiện gọi người đến điều tra, chỉ sợ là đánh rắn động cỏ, vì thế tạm thời chỉ có thể ra tay từ chỗ khác.
Trì Vãn Chiếu chăm chú nhìn vẻ mặt Khổng Hi Nhan: "Đừng quá lo lắng."
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu: "Em lo Trường Ninh..."
Ai biết Ngụy Diễm chó cùng rứt giậu sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.
(*) chó cùng rứt giậu: Bị dồn vào bước đường cùng nên phải liều lĩnh để thoát thân
Trì Vãn Chiếu ôm bả vai nàng: "Đừng lo, nếu hắn rảnh như vậy, chúng ta liền tìm ít việc cho hắn làm."
Khổng Hi Nhan đối diện ánh mắt sáng của cô: "Vâng."
Bọn họ nhanh chóng đến công ty chi nhánh Hâm Huy.
Hôm nay, có không ít người hợp tác với Vệ Thiên Trình đến dự, cũng có các chính trị gia, ở trong giới, những hợp tác này đều là ngầm hiểu ý.
Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu xuống xe liền trở thành tâm điểm chú ý, đèn flash cũng lập tức hướng về họ.
Trì Vãn Chiếu ít khi tham gia tiệc rượu, càng không tham gia bất kỳ buổi phỏng vấn nào, trong giới được coi là kín tiếng và bí ẩn, mọi người đều tò mò về cô nhưng không dám đi quá xa, hôm nay cô đến tham dự lễ cắt băng khánh thành công ty chi nhánh của Hâm Huy, có thể nói là rất nể mặt rồi.
Hành động này cũng đập tan tin đồn quan hệ hai công ty không tốt.
Trong giới giải trí là không có bí mật.
Nên sự kiện Vệ Hạo Nhiễm cũng nhiều người biết.
Bọn họ vốn cho rằng với sự kiện đó, Cảnh Yên và Hâm Huy đều chướng mắt nhau, không ngờ không chỉ không chướng mắt, Trì tổng luôn kín tiếng lại tham gia sự kiện của Hâm Huy, không khỏi khiến mọi người tò mò.
Mà Vệ Hạo Nhiễm vì chuyện mặc đồ nữ kia cũng rất lâu không lộ diện, đến hôm nay mới được thả ra.
Hắn lắc ly rượu vang, mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn từng người xuất hiện, phút chốc ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Không lâu lắm, bên cạnh hắn xuất hiện một cô gái.
Người này cầm lấy ly rượu không trên tay hắn, lại đưa một ly mới đến, đuôi mắt ngậm ý cười: "Vệ đạo, thưởng thức rượu vang không phải như thế đâu."
Vệ Hạo Nhiễm nhìn Sài Nhân: "Sài tiểu thư."
Sài Nhân cười cười: "Gọi tôi Nhân Nhân là được rồi."
Vệ Hạo Nhiễm nâng ly nhìn Sài Nhân, hai người cụng ly.
Hắn nhìn chằm chằm vóc dáng Sài Nhân.
Dáng người Sài Nhân cân đối, chân dài eo thon, làn da trắng mịn, là mỹ nhân một trăm phần trăm.
Khi cô được Quan Hiểu Dĩnh mời từ nước ngoài về, Vệ Hạo Nhiễm đã có ý đồ xấu, nhưng Sài Nhân rốt cuộc không giống những diễn viên trước đây hắn từng tiếp xúc, để mặc hắn dày vò nhào nặn.
Sài Nhân là món ăn thượng hạng mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, khiến hắn thèm nhỏ dãi, nhưng không có chỗ xuống tay.
Bây giờ Sài Nhân chủ động đến lấy lòng khiến hắn có chút hi vọng, là hi vọng có thể ăn cô.
Sài Nhân nhấp một ngụm rượu đỏ, bỏ qua ý tứ trong mắt Vệ Hạo Nhiễm, cô tò mò hỏi: "Vệ đạo, đó là Hà Vi và Ngụy Diễm à?"
Ngón tay nàng giơ lên, đang chỉ về một hướng.
Vệ Hạo Nhiễm nhìn sang, đúng là Ngụy Diễm và Hà Vi.
Hắn gật đầu: "Ừ."
Đáy mắt có chút xem thường.
Sài Nhân nhíu mày: "Tôi nghe nói là Vệ đạo đưa hai người đó vào công ty.
Vệ đạo, hai người họ đừng nói có thể kiếm ra tiền, ngay cả nợ nần vẫn chất đống, tôi thật không hiểu, tại sao anh lại ký hợp đồng với họ?"
Vệ Hạo Nhiễm cười nhạo: "Tôi ký?"
"Còn không phải chị dâu tôi..."
Hắn nói được nửa câu liền dừng lại, cười cười: "Không có gì, hai người họ có thứ đáng giá để trao đổi."
Sài Nhân mím môi cười cười, Vệ Hạo Nhiễm chuyển sang chuyện khác, hai người trò chuyện trời Nam biển Bắc vài câu thì Sài Nhân bị người khác gọi đi.
Trước khi đi cô nhìn về phía Ngụy Diễm và Hà Vi, đôi mắt sâu thẳm.
Hai người họ có thứ đáng giá để trao đổi.
Chẳng lẽ là thứ bọn họ đề cập đến tại tiệm cà phê ngày đó.
Thật đáng tiếc, cô không tận mắt nhìn thấy.
Đại sảnh công ty có rất nhiều người đứng đó, bàn đặt chính giữa, khăn trải bàn màu đỏ, bên trên có sâm-panh và hoa hồng tươi cùng với đồ ăn nhẹ đa dạng.
Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu đứng chung có khá nhiều người đến chào hỏi, đều là những doanh nhân, Khổng Hi Nhan chỉ cần mỉm cười là được, không lâu sau, Vệ Thiên Trình cùng Quan Hiểu Dĩnh đi tới.
Quan Hiểu Dĩnh mặc váy đỏ dài quá đầu gối, tóc dài búi lên khoe ra cần cổ thon thon, trang điểm đậm, môi đỏ diễm lệ, cô ta gật đầu chào hỏi Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan:
"Trì tổng."
"Hi Nhan, đã lâu không gặp."
Thái độ tự nhiên như thể cả hai vẫn là bạn bè.
Khổng Hi Nhan cũng cười nhẹ nhàng: "Đã lâu không gặp."
Hai người chạm mắt cái liền tách ra, Khổng Hi Nhan thoáng nhận ra hàn ý trong mắt Quan Hiểu Dĩnh.
Trì Vãn Chiếu đang nói chuyện cùng Vệ Thiên Trình, Quan Hiểu Dĩnh nhân tiện nói: "Mình nghe Sài Nhân nói chuyện đoàn phim ở thành phố H, mọi người không có chuyện gì, thật may làm sao."
Khổng Hi Nhan cười nói: "Cảm ơn đã quan tâm."
Quan Hiểu Dĩnh cũng không nói thêm gì với nàng, thấy thái độ nàng như thế chỉ gật đầu cười khẽ liền đi ra chỗ khác, Khổng Hi Nhan thấy Trì Vãn Chiếu đang bận thì đến gần cô: "Em qua bên kia chút."
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu