Vương Hải Ninh và Sài Nhân về nhà thì Khổng Hi Nhan đang ở ngoài gọi điện thoại, cánh tay nâng cao, dưới ánh trăng, vải trắng bọc từng tầng.
Khổng Hi Nhan nói chuyện qua điện thoại: "Thật sự không có chuyện gì.
"
"Chị không tin em?"
"Đồng tỷ?"
"Chị ấy lừa chị đó.
"
"Trì tổng! Tiểu Vãn! "
Giọng điệu nàng mềm nhẹ ảo não, đối diện hai người đi đến, nàng khẽ sửng sốt, theo bản năng kéo áo che đi cánh tay, ánh mắt Vương Hải Ninh lóe lên, chỉ nhìn nàng một cái rồi cùng Sài Nhân mỗi người về phòng riêng.
Khổng Hi Nhan thở ra.
Một người nàng còn chưa xoa dịu được, nếu thêm Hải Ninh tức giận, nàng không chống đỡ nổi.
Đầu bên kia, Trì Vãn Chiếu bất đắc dĩ nhay nhay mũi: "Hi Nhan, không thì! "
Khổng Hi Nhan vội nói: "Dừng lại dừng lại.
"
"Em biết chị định làm gì, đừng đến.
"
Trì Vãn Chiếu kinh ngạc: "Vì sao?"
Khổng Hi Nhan nín thở: "Nơi này không có giường cho chị ngủ.
"
Trì Vãn Chiếu:!
Khổng Hi Nhan hoàn hảo dỗ dành xong mới dám cúp máy, vừa xoay người liền nhìn thấy Vương Hải Ninh đứng ở sau lưng nàng.
Da đầu nàng tê dại, cười lúng túng: "Sao chị còn chưa ngủ.
"
Vương Hải Ninh đi đến bên cạnh nàng, không nói gì, chỉ nắm chặt cổ tay nàng, Khổng Hi Nhan bị đau cau mày lại, Vương Hải Ninh tức giận trừng nàng, sau đó mới kéo nàng ngồi xuống.
Khi tắm rửa, Khổng Hi Nhan tuy có dùng vải băng lại nhưng vẫn bị rỉ máu, sau khi ra ngoài nàng vội vàng xoa dịu Trì Vãn chiếu còn chưa kịp đổi băng gạc, Vương Hải Ninh nhìn thấy trên tủ đầu giường Khổng Hi Nhan có băng gạc sạch liền lấy ra.
Dưới ánh trăng, hai người ngồi cạnh nhau, Vương Hải Ninh cúi đầu thay băng bôi thuốc cho nàng.
Một lớp một lớp gạc được gỡ ra, để lộ vết thương bên trong, đúng là chỉ bị thương ngoài da, cũng không sâu.
Vương Hải Ninh lấy cồn sát trùng rửa một phen rồi mới bôi thuốc, đến khi băng bó cẩn thận rồi mới buông tay.
Khổng Hi Nhan cúi thấp đầu, có chút áy náy nói: "Xin lỗi Hải Ninh, để chị lo lắng.
"
Vương Hải Ninh nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo mát lạnh, cô mở miệng nói: "Hi Nhan, còn nhớ chuyện ở thành phố H không?"
Khổng Hi Nhan khẽ kinh ngạc: "Em nhớ, làm sao?"
Vương Hải Ninh bình thản nói: "Lúc vừa biết tin, chị rất tức giận, nhưng sau đó ngẫm lại, đây mới đúng là em.
"
"Em có lý tưởng và mục tiêu của em, chị cảm thấy như vậy rất tốt.
"
"Nhưng sau này, đừng gạt bọn chị.
"
"Bọn chị quan tâm em, không có nghĩa là không ủng hộ cách làm của em.
"
Khổng Hi Nhan nghe thế thì gật đầu: "Em hiểu rồi.
"
Vương Hải Ninh kéo áo lại giúp nàng, đột nhiên bật cười.
Khổng Hi Nhan: "Sao vậy?"
Đuôi lông mày Vương Hải Ninh còn mang theo ý cười: "Không có gì, đột nhiên nhớ đến lúc xảy ra chuyện, chị còn gọi cho Trì tổng nói một hồi.
"
Vẻ mặt Khổng Hi Nhan sững sờ: "Chị nói gì vậy?"
Vương Hải Ninh thấy nàng như vậy hơi ngạc nhiên: "Trì tổng không nói với em?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu một cái.
Vương Hải Ninh kể lại về cuộc điện thoại, thật ra sau khi cúp máy cô cũng biết đã hơi nặng lời, Trì tổng cũng không phải loại người như vậy, nhưng lời đã nói ra, với quan hệ giữa Vương Hải Ninh và Trì tổng, để nói xin lỗi, cũng hơi khó.
Khổng Hi Nhan nghe xong, cười đến mức khóe mắt ửng hồng: "Hải Ninh, chị thật sự hiểu lầm Tiểu Vãn rồi.
"
Vương Hải Ninh đỡ vai nàng: "Chị biết.
"
Khổng Hi Nhan ngừng cười, đuôi mắt lan tràn hồng ý, ngay cổ họng cũng khàn khàn, nàng nói: "Hải Ninh, em rất ổn, Tiểu Vãn cũng rất tốt, em và chị ấy đều mong rằng chị cũng như vậy.
"
"Đừng nghĩ chuyện trước kia nữa, đều đã qua rồi.
"
"Chị cũng nên nghĩ cho bản thân đi.
"
Vương Hải Ninh lườm nàng: "Sao, bắt đầu giảng đạo lý với chị à.
"
Khổng Hi Nhan cười nói: "Em nào dám.
Này không phải do vợ Sơn ca cũng đã mang thai, em nghe nói mọi người trong thôn bắt đầu quan tâm đến chị mà.
"
"Nói chút coi, chị có tính toán gì không.
"
Vương Hải Ninh cụp mắt cười cười.
Dự định, cũng có một chút.
Bây giờ đường xá trong thôn đã thông thoáng, đi lại thuận tiện, Trần Tuấn Sơn cũng khai phá sau núi, người trong thôn cũng đi hỗ trợ, cuộc sống sau này sẽ càng thêm khá giả hơn, huống hồ năm sau không biết có phải vì phát triển không mà chính phủ rất quan tâm vùng này, đã phân thêm ba giáo viên đến đây.
Cho nên Vương Hải Ninh dự định ổn định thêm hai năm sẽ rời đi.
Khổng Hi Nhan nhíu mày: "Chị định không về đây nữa sao?
Vương Hải Ninh cốc đầu nàng một cái: "Sao thế được.
"
Cô sống ở Trường Ninh còn lâu hơn Khổng Hi Nhan, tình cảm với nơi này cũng càng sâu đậm, để cô dứt bỏ hoàn toàn là không thể, vì thế cô vẫn giữ lại căn nhà này, thỉnh thoảng sẽ về.
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng: "Hiệu trưởng đã biết chưa?"
Vương Hải Ninh gật đầu: "Biết, chị đợi những lứa này ra trường thì sẽ lên đường.
"
Khổng Hi Nhan huých huých vai cô: "Hay là chị vào giới giải trí cùng em đi.
"
Vương Hải Ninh nghiêng đầu liếc nhìn nàng: "Thôi xin đi, chị sợ đi vào giới giải trí rồi liền không còn quan hệ với em.
"
Khổng Hi Nhan bị cô chọc cười, khoác vai cô: "Vậy thì không được, em còn muốn thành lập nhóm chị em gái nữa cơ.
"
Vương Hải Ninh lắc đầu không để ý lời nói điên rồ của nàng.
Dưới ánh trăng sáng trên cao, hai người ngồi sát bên nhau, ánh trăng chiếu xuống khiến bóng của cả hai kéo dài, tiếng nói đứt quãng bị gió thổi đi, không khí yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, hai người ngồi trong sân đi vào nhà.
Khổng Hi Nhan vào trong phòng, cầm điện thoại di động nghĩ nghĩ gửi tin nhắn cho Trì Vãn Chiếu.
[Chị ngủ ngon ạ.
]
WeChat nhanh chóng sáng lên, đúng là người kia trả lời.
[Hi Nhan, ngủ ngon.
]
Khóe môi Khổng Hi Nhan cong lên, hài lòng nằm xuống gối ngủ say.
Hôm sau, nắng đẹp trở lại, Lâm đ*o nói qua về tình huống của Sài Nhân cho Khổng Hi Nhan và Viên Tu Tuấn, bọn họ nói rằng có thể hiểu được, thế là Sài Nhân càng thêm bận rộn, một ngày ở trường quay hơn mười tiếng đồng hồ.
Có lúc ăn cơm xong liền vội vã quay phim.
Nửa tháng trôi qua.
Sài Nhân sút mất sáu, bảy cân (tức ba, bốn cân ở Việt Nam), gần đây cằm càng nhọn hơn, Khổng Hi Nhan cười nói: "Đều nói Lâm đ*o là Đại sư giảm cân, thật sự danh bất hư truyền.
"
Có người trong đoàn phim tiếp lời nàng: "Khổng tỷ đừng đắc ý sớm, về sau người gầy là chị đó.
"
Khổng Hi Nhan vận động một chút: "Chị đang mỏi mắt chờ mong đây.
"
Cả đám người nghe thế thì cười ha ha.
Hôm nay là ngày cuối Sài Nhân ở trong đoàn phim, phân cảnh của cô kết thúc, nhiều diễn viên và nhân viên đoàn phim muốn chụp ảnh với cô, hơn nửa tháng qua, mọi người đã sớm quen thuộc, nói chuyện cũng không còn quá khách sáo.
Buổi tối làm tiệc đóng máy cho Sài Nhân, không ăn nướng như lần trước nữa, là một bữa cơm nghiêm chỉnh, sau khi ăn xong, Khổng Hi Nhan thấy mọi người đều ôm điện thoại, đoán chừng là đang đăng bài Weibo.
Khổng Hi Nhan ngồi đó, Sài Nhân ghé vào nói: "Hi Nhan, chụp một tấm nhé.
"
Nàng sững sờ: "Được.
"
Sài Nhân ngồi gần vào nàng,