Trì Vãn Chiếu gần đây nói muốn đi tham ban, không ngờ trong nhà xảy ra chuyện, cô để Chu Sinh mua vé máy bay, trước khi vào checkin mới nhắn tin cho Khổng Hi Nhan nói một tuần sau mới về, tạm thời Chu Sinh sẽ thay nàng chăm sóc Yên Yên.
Khổng Hi Nhan tự nhiên không nỡ xa Yên Yên, nhưng lịch quay phim của nàng dày đặc, xác thực không thể chăm sóc tốt Yên Yên, ngẫm lại liền đồng ý.
Vì thế sau khi kết thúc ngày quay trở về, Khổng Hi Nhan một người ở trong căn nhà trống rỗng thở dài.
Trước còn có Yên Yên ở, nó trước sau đều đi theo nàng, nàng đi lại phải chú ý, sợ không cẩn thận sẽ dẫm vào nó, hiện tại đối mặt căn phòng trống trải, Khổng Hi Nhan rất không quen.
Khổng Hi Nhan ăn tối qua loa xong lên giường, lăn qua lộn lại mãi, lúc Trì Vãn Chiếu còn ở, nàng cứ thấy không thoải mái, khi ngủ đều hận chỉ có thể nằm một bên, hiện tại cô không ở sao nàng lại càng không ngủ được.
Thói quen quả thật đáng sợ.
Nghĩ đến sáng sớm mai đã phải quay phim, Khổng Hi Nhan dứt khoát xuống giường rót cốc sữa ấm, uống xong lần nữa nằm xuống giường, trằn trọc trở mình rất lâu mới thoáng ngủ được.
Ở đất nước cách xa cả Thái Bình Dương, Trì Vãn Chiếu cùng gia đình đang canh giữ ở bệnh viện, cửa phòng cấp cứu chậm chạp chưa hề mở ra, mọi người đứng đó vẻ mặt lo lắng, chỉ riêng Trì Vãn Chiếu, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên.
Trong chốc lát, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở ra.
Một cái giường bệnh được đẩy ra.
Ánh mắt mọi người dồn dập nhìn, trên giường bệnh một người đàn ông có tuổi đang ngủ, rất gầy, khuôn mặt nhăn nheo, hai mắt nhắm chặt, ngũ quan cứng nhắc, hộ sĩ đẩy xe, bác sĩ đi phía sau đang nói chuyện cùng mẹ Trì Vãn Chiếu.
Trì Nhất Phàm vỗ vai Trì Vãn Chiếu: "Không sao rồi."
Trì Huyên kéo tay cô: "Tỷ..."
Trì Vãn Chiếu hít vào một hơi: "Chị không sao."
Tạ Đan nói chuyện với bác sĩ xong xoay người đi đến trước mặt bọn họ, nói với Trì Vãn Chiếu: "Tiểu Vãn, bác sĩ nói tuy tạm thời không có vấn đề gì nhưng không đảm bảo một ngày nào đó sẽ tái phát, mẹ thấy hay tạm thời con ở lại đây đi, thành phố B không phải có Chu Sinh lo liệu rồi sao?"
Trì Huyên cũng ngước nhìn: "Đúng vậy, chị đi mấy năm rồi không về, em nhớ chị muốn chết."
Trì Vãn Chiếu nhìn bé: "Nào có lâu như thế hả, tết chị đều về còn gì. Ba nếu không có việc, chị ở hai ngày thôi rồi sẽ về bên kia."
Tạ Đan cùng Trì Nhất Phàm hai mặt nhìn nhau, ai cũng biết tính cách của Trì Vãn Chiếu, sự kiện ngày đó là đả kích quá lớn với cô, hiện tại cô không muốn ở lại nước A cũng có thể thông cảm được.
Kỳ thực Tạ Đan có hận, nhưng chỉ là cũng không thể thay đổi chuyện gì, người ai rồi cũng chết, hận thù hơn nữa cuối cùng cũng vô ích.
Bốn người đứng ngoài phòng bệnh đều không nói một lời, Trì Huyên không thể chịu được bầu không khí này, mở miệng nói: "Em vào nhìn ba trước."
Trì Nhất Phàm gật đầu: "Đi thôi."
Trì Huyên kéo Tạ Đan đi vào trong, ngoài cửa Trì Nhất Phàm cùng Trì Vãn Chiếu đứng đối diện nhau, ai cũng không nói, không khí rất lúng túng.
Vẫn là Trì Nhất Phàm không chịu được hỏi trước: "Ở thành phố B thế nào? Đã quen chưa?"
Trì Vãn Chiếu: "Cũng tốt ạ."
Trì Nhất Phàm: "Tốt là được, anh biết lòng em oán hận ba, ai không hận chứ, em cho rằng mẹ không hận sao? Hay là anh không hận? Nhưng mà tiểu Vãn, ba nuôi nấng chúng ta bao năm như vậy, yêu thương không phải là giả, ông ấy là phạm lỗi, tổn thương rất nhiều người, nhưng ông cũng đã dành cho chúng ta rất nhiều, ba già rồi, ba chỉ đơn giản hi vọng em tha thứ cho ông."
Trì Vãn Chiếu liếc nhìn hắn: "Tha thứ?"
"Ông ta không phải mong chờ chúng ta tha thứ, mà là mong chờ người khác tha thứ."
Trì Nhất Phàm thở dài: "Tiểu Vãn, sao em còn cố chấp như vậy, mấy năm qua tình trạng của ba em cũng biết rồi, chẳng lẽ ông lại không mong em tha thứ ư?"
"Ai cũng sẽ mắc sai lầm, em với anh cũng vậy thôi."
Trì Vãn Chiếu lạnh mặt: "Được rồi, em không muốn nghe nữa."
"Anh, ông ta muốn em tha thứ, sau đó là đưa người kia về sống cùng chúng ta sao? Cả nhà vui vẻ? Xin lỗi, em không làm được."
Trì Nhất Phàm nhíu mày: "Sao em cứ bướng bỉnh như thế, lẽ nào thật sự mong muốn ba chết đi trong tiếc nuối?"
Trì Vãn Chiếu góc nghiêng căng thẳng, đuôi lông mày che dấu sắc bén, ánh mắt thản nhiên, cô lắc đầu: "Tiếc nuối là chính ông ta tạo thành, còn có, em không phải mọi người, em không rộng lượng như vậy, cũng không thể chịu được chuyện đó."
"Em biết mọi người muốn để ông ta an tâm, chính là xin lỗi, mọi người không nên gọi em về."
Trì Vãn Chiếu nói xong liền cất bước rời khỏi bệnh viện, Trì Nhất Phàm ở phía sau gọi cô: "Tiểu Vãn, tiểu Vãn"
Trì Vãn Chiếu bước nhanh rời khỏi hành lang, thân hình biến mất không còn tăm hơi.
Trì Nhất Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi vào phòng bệnh.
Căn phòng chăm sóc đặc biệt có hai phòng, bọn họ ở phòng bên ngoài, bên trong là phòng quan sát, Trì Nhất Phàm vừa đi vào, Tạ Đan nhìn phía sau không có ai hỏi: "Tiểu Vãn đi rồi?"
Trì Nhất Phàm gật đầu.
Trì Huyên sụp vai xuống, hỏi Tạ Đan: "Mẹ, có phải chị lại muốn về thành phố B?"
Tạ Đan vỗ vỗ tay nàng: "Không đâu, nó nói sẽ ở lại hai ngày mà."
Trì Huyên lúc này mới có chút hài lòng, Trì Nhất Phàm xuyên qua cửa kính nhìn người đang nằm trên giường, thần sắc phức tạp.
Ba năm trước, ba của bọn họ, Trì Trác, đột nhiên gọi ba người lại, nói muốn công bố một chuyện, hóa ra nhiều năm nay hắn có nhân tình bí mật, không lâu trước đây, nhân tình của hắn qua đời, để lại một đứa bé.
Hắn muốn đưa đứa bé đó về nuôi.
Tin tức này như một quả bom, trong nháy mắt khiến Trì gia nổ tan xương nát thịt. Thì ra người đàn ông luôn luôn yêu vợ thương con trong mắt họ lại là người như thế, đáng