Quách Nhất Tích không ngờ trong phòng có nhiều người như vậy, tay ả đang kéo Tôn đạo (1) có chút cứng nhắc, sau đó tự nhiên nhỏ giọng hỏi: "Tôn đạo, sao anh lại không bảo em rằng hôm nay mọi người cùng nhau ăn cơm đây?" Làm hại ả còn tưởng chỉ mời một mình ả.
Tôn Chấn cười cười vỗ vỗ mu bàn tay ả: "Em không phải muốn biết ai nhận nhân vật kia sao? Anh mang em đi gặp người ta đây."
Trong lòng Quách Nhất Tích có vài phần không thoải mái, bĩu môi không lên tiếng, tay tiếp tục kéo Tôn đạo đi về phía trước.
Mọi người thấy ả đến vẻ mặt thoáng có chút thay đổi. Trong giới giải trí có người nào không biết Quách Nhất Tích là nữ phụ kinh điển, hơn nữa còn là dùng "quy tắc ngầm" (2) để lấy được vai diễn. Đại khái tư chất của ả không hơn được nữ chính thế nhưng người đề cử ả ít nhiều cũng nhận được báo đáp. Vì thế trở thành nữ phụ không cao không thấp. (Đại ý là chỉ dưới nữ chính nhưng hơn những người khác)
Mà lần này, bộ phim truyền hình "Phá kén" sắp khởi quay là bộ 1 nam chính, hai nữ chính. Nữ chính và nữ thứ chính phân cảnh không hơn kém nhau mấy, thậm chí nữ thứ chính còn được nhiều người yêu mến vì lẽ đó mà Quách Nhất Tích mới tóm lấy Tôn đạo muốn được diễn trong bộ phim này.
Đạo diễn lớn, đại IP cải biên (3), mời toàn diễn viên đang có lưu lượng cao (4), bộ phim như thế không muốn nổi cũng khó.
Quách Nhất Tích đã sớm xem qua kịch bản bộ phim, vẫn đang chờ quay, thật vất vả mới leo lên được Tôn đạo, không lâu trước đây biết được nhân vật nữ thứ chính đã định là ả, không nghĩ lại bị người khác chen ngang, ả liền rất khó chịu.
Tuy ả vẫn hay diễn vai nữ phụ, nhưng ra mắt mấy năm rồi, nghiêm túc tính ra thì ả vẫn xem như là tiền bối, huống gì lần này ả còn leo lên Tôn đạo, mọi người dù cho sắc mặt khác thường cũng rất nhanh đã khôi phục như không có gì, chào hỏi ả.
"Quách tỷ cũng tới rồi."
"Quách tỷ gần đây dùng mỹ phẩm gì vậy, da dẻ thật mịn màng đây."
Giới giải trí này, không bao giờ thiếu a dua nịnh hót, gặp người thì trước hết phải cười ba phần, dù sao cũng không cho phép ai tránh được náo nhiệt, Quách Nhất Tích hơi khẽ gật đầu: "Mọi người đều tới rồi, Tôn đạo cũng không nói cho tôi, nói sớm thì tôi đã không đến làm hỏng cuộc vui của mọi người."
Tuy là nói thế, đôi mắt sáng của ả đều lần lượt đánh giá từng người.
Cố Linh là nữ chính, Tiêu Thừa là nam chính, còn lại ba người đều diễn vai phụ thì đã phân chia xong rồi. Thấy trong phòng còn thêm một người, ánh mắt Quách Nhất Tích quét đến nàng liền sửng sốt một chút, sau đó mím môi, trên mặt ra vẻ xem thường. Sao lại là cô ta?
Trên bàn cơm mọi người cười nói: "Quách tỷ nói gì vậy, bình thường muốn hẹn chị còn phải xem lịch trình đâu, lần này may quá gặp được, cần phải uống một chén thôi!"
Người nói là Tiêu Thừa, khoảng hai mươi tuổi, tiểu sinh có gương mặt tuấn tú, cười lên có lúm đồng tiền ở khóe miệng, dựa vào tính cách khéo léo mà quan hệ trong giới khá tốt. Lúc này hắn đứng dậy dịch sang vị trí bên cạnh: "Quách tỷ ngồi đây đi."
Quách Nhất Tích cười với hắn, cùng Tôn đạo ngồi xuống. Tôn đạo cất tiếng: "Bữa cơm này coi như chúng ta bồi dưỡng tình cảm, tuần sau bắt đầu quay phim, tôi nghĩ là mọi người trước đây bận rộn đều không quen biết nhau, mấy ngày tới liền quen thuộc ngay thôi."
Những người trên bàn ăn nhất thời đều nhìn về Quách Nhất Tích cùng Đồng Duyệt.
Nhân vật nữ thứ chính, trước có tin tức rằng Quách Nhất Tích nhận vai, nhưng xem thái độ vừa rồi, tám phần mười đã thất bại. Xem ra tỷ lệ vai diễn rơi vào tay Khổng Hi Nhan càng cao hơn.
Đồng Duyệt cười quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan bên cạnh: "Còn không mau cảm ơn Tôn đạo đã cho em cơ hội này?"
Khổng Hi Nhan nhấc chén rượu đứng dậy, rượu đỏ sóng sánh bên trong chiếc ly, nàng cong cong mắt: "Cảm ơn Tôn đạo"
Tôn Chấn vội vã nâng chén: "Nói gì vậy, đó đều là Khổng tiểu thư có thực lực thôi."
Quách Nhất Tích ngồi bên cạnh hắn, ngoài cười nhưng trong không cười: "Còn không phải sao, Khổng tiểu thư am hiểu nhất chính là thực lực, năm đó còn..."
Ánh mắt ả liếc một cái, thấy tất cả mọi người đều đem mắt đặt lên người ả, vội vã lấy tay vỗ vào môi đỏ: "Xem miệng tôi này, lại nói lung tung, mong Khổng tiểu thư đừng để ý."
Khổng Hi Nhan cười nhạt: "Không sao"
Đồng Duyệt mắt liếc Tôn đạo, đoán được dụng ý của bữa cơm này, tám phần là vì trước đã định Quách Nhất Tích là nữ thứ chính, hiện tại bị Khổng Hi Nhan chiếm được, hắn tự cảm thấy đối với giai nhân không tốt nói mới cố ý lôi cô vào làm bia đỡ đạn. Cô rõ ràng ý đồ hắn xong, cười mỉm với Khổng Hi Nhan nói: "Em ngồi đây, chị ra ngoài gọi điện thoại chút."
Người bên cạnh liền cúi đầu: "Vâng"
Đồng Duyệt chào mọi người xong liền ra ngoài, Cố Linh ở phía sau nhỏ giọng hỏi: "Đồng tỷ đi gọi điện thoại cho Trì tổng sao?"
Khổng Hi Nhan nghe thấy hai chữ "Trì tổng" thì giật mình, sau đó mặt không biến sắc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ là bầu không khí trong phòng có chút nóng lên.
"Trì tổng? Ý em là Cảnh Yên Trì tổng?"
"Đúng vậy, bộ phim truyền hình lần này chính là do Cảnh Yên đầu tư, mấy người không biết sao?"
"Có nghe loáng thoáng rồi. Có điều người kia chẳng phải không thích nhất tiệc tùng sao? Nghe nói ngày trước có người trợ lý tự ý sắp xếp một bữa tiệc nên bị đuổi ngay đó."
"Ai nói không phải chứ, cơ mà hôm nay là Tôn đạo tự mình mời, Trì tổng xem ra vẫn phải nể mặt đi."
Đề tài chuyển tới Tôn Chấn.
Tôn Chấn trong giới giải trí coi như là nổi danh, có hai bộ phim truyền hình thì một bộ thắng giải Kim Lâm, danh tiếng vang xa, chính vì thế ai mà chẳng đi nịnh nọt Tôn đạo. Dưới ánh mắt tha thiết mong chờ của mọi người, Tôn đạo ho nhẹ: "Trì tổng chỉ nói rảnh rỗi sẽ đến."
Rảnh rỗi câu này, quá nửa là sẽ tới.
Những người ngồi trên bàn ăn đều nổi lên tâm tư.
Cái tên Trì Vãn Chiếu trong giới giải trí thì không xa lạ gì. Ba năm trước cô mới từ nước ngoài trở về, thu mua Cảnh Yên, biến một cái công ty đang sống dở chết dở trở thành bá chủ giới giải trí, còn sáp nhập thêm nhiều công ty nhỏ. Không chỉ kí hợp đồng với Vương bài quản lý Đồng Duyệt, còn có rất nhiều tên tuổi lớn khác nữa. Nếu như nói leo lên Tôn đạo thì đảm bảo không lo tiền đồ, kia nếu leo lên Trì Vãn Chiếu chính là cả đời này đều đứng trên đỉnh cao rồi.
Vì thế, một người như vậy hiển nhiên trở thành đối tượng để nịnh bợ. Chính là người này mềm không được, cứng cũng không xong, các loại mê hoặc cùng theo đuổi vẫn không ai nhìn được một góc