Trì Vãn Chiếu liên tiếp ba ngày tăng ca, thư ký Chu đi theo bên cạnh cô đã lâu có chút không hiểu hỏi: "Trì tổng, có chuyện gì sao?"
Đem những việc quan trọng xử lý sớm, cô rất ít khi như vậy.
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn văn bản, ừm một tiếng, không chút biến sắc hỏi: "Trước kia để anh chuẩn bị một đề án liên quan đến giúp đỡ trường học, làm xong chưa?"
Thư ký Chu: "Đã xong rồi, Trì tổng bây giờ cần sao?"
Trì Vãn Chiếu nhìn đồng hồ, hơn tám giờ một chút, cô hiện tại chưa về được, không biết tối nay Khổng Hi Nhan ăn cái gì, nàng chăm sóc Yên Yên cũng không thấy phiền nhưng lại không biết tự chăm sóc chính mình.
Thấy thư ký Chu vẫn chờ câu trả lời, Trì Vãn Chiếu lắc đầu: "Không cần, ngày mai đặt trên bàn làm việc của tôi là được, mặt khác, để cho tôi một tuần nghỉ."
Thư ký Chu nghi hoặc hỏi: "Có phải Trì lão tiên sinh..."
Trì Vãn Chiếu ngắt lời anh: "Không phải."
Thư ký Chu thở phào, vẫn hỏi tiếp: "Cần tôi giúp ngài chuẩn bị gì không?'
Trì Vãn Chiếu suy nghĩ một chút: "Chuẩn bị giúp tôi một chiếc xe đi."
Thư ký Chu nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô giật mình, không cần vé máy bay mà là một chiếc xe, hơn nữa đi liền một tuần, nghĩ đến đề án cô bảo anh chuẩn bị, anh liền biết đại khái Trì tổng sẽ đi nơi nào.
Chu Sinh gật đầu: "Được, tôi sẽ nhanh chóng thu xếp."
"Phải rồi, phu nhân biết chuyện này sao?"
Trì Vãn Chiếu chần chờ: "Tôi chưa nói cho cô ấy."
Gần nhất thời gian của cô cùng Khổng Hi Nhan không giống, cũng chính là chỉ có lúc nàng gửi lịch trình mới có thể cùng nàng nói chuyện hai ba câu, cũng không thích hợp đề cập chuyện này.
Thư ký Chu thấy cô nhíu mày, đề nghị: "Tôi nghe Đồng Duyệt nói phu nhân hai ngày nữa cũng có một tuần nghỉ, cô ấy nói về thôn làng một chuyến, Trì tổng có muốn nhân cơ hội đi cùng phu nhân không?"
Trì Vãn Chiếu nhìn văn bản trước mặt hỏi: "Thật?"
Thư ký Chu cung kính đáp lời: "Vâng, cần tôi giúp ngài mở lời trước với phu nhân sao?"
Trì Vãn Chiếu không tỏ ý kiến, nhưng thư ký Chu đi theo bên cô lâu như vậy, hiểu rõ tính cách cô, cô không nói gì chính là ngầm đồng ý.
Thời gian dần trôi, toàn bộ văn phòng chỉ có tiếng Trì Vãn Chiếu lật giấy tờ, thỉnh thoảng truyền đến một vài câu hỏi, thư ký Chu đi tới đi lui giữa hai văn phòng, cầm hai văn kiện cho Trì Vãn Chiếu ký tên.
Trì Vãn Chiếu ký tên xong, đóng bút lại, nhấc mi nhìn thư ký Chu hỏi: "Chuyện Hà lão thế nào rồi?"
Thư ký Chu cúi thấp đầu, thái độ cung kính: "Chuyện Hà lão bị Hà Vi cản lại, nhiệt độ trên mạng tuy không giảm nhưng cũng không bùng lên được. Bên phía trường quay ông ta cũng không dám làm càn nữa, yên tĩnh hơn nhiều."
Trì Vẫn Chiếu chống cằm: "Ngụy Diễm thì sao?"
Chu Sinh đẩy mắt kính một cái: "Chuyện này Ngụy Diễm chủ động đứng ra ủng hộ Hà Vi, tin rằng không bao lâu sẽ có tin tức bọn họ tái hợp."
"Ừm."
Chu Sinh thấy cô vẻ mặt như thường, tiếp tục: "Bên phía Đồng Duyệt đã chuẩn bị kỹ càng."
Trì Vãn Chiếu híp mắt lạnh, môi mỏng mân thẳng (trạng thái môi như một đường thẳng), khí thế không giận tự uy, cô nhìn về phía Chu Sinh nói: "Nói với Đồng Duyệt, nhiều người trong giới giải trí coi trọng năng lực cô ta, nhưng tôi thì không, cái tôi cần là cô ta phải đủ thông minh."
Thư ký Chu gật đầu: "Trì tổng yên tâm, chúng ta đã bày sẵn đường cho cô ấy, tôi tin tưởng cô ấy sẽ biết nên đi như thế nào."
Trì Vãn Chiếu quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Cô cụp mắt đứng dậy nói: "Đi thôi."
Thư ký Chu đi theo sau cô từng bước rời khỏi văn phòng.
Lúc về đến biệt thự, Trì Vãn Chiếu chưa xuống xe đã thấy Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên ngồi chờ ở cửa, gió lạnh thổi bay vạt áo cùng mái tóc nàng, khẩu trang đen che đi một nửa khuôn mặt, lộ ra mày liễu cùng đôi mắt xinh đẹp.
Yên Yên núp trong lòng nàng, nghểnh cái đầu đang được vuốt ve ra ngoài.
Thư ký Chu thấy Trì Vãn Chiếu nhìn nàng đến sững sờ, mím môi cười cười, cúi đầu nói: "Trì tổng, đến rồi."
Trì Vãn Chiếu vẻ mặt thu lại sắc bén, chỉ còn là mềm mại ấm áp, thư ký Chu bước ra giúp cô mở cửa xe. Khổng Hi Nhan nhìn thấy hai người xuống xe liền ôm Yên Yên chuẩn bị đứng dậy.
Nàng ngồi chờ ngoài cửa đã lâu, chân đều tê cứng, đứng lên hơi lảo đảo, Yên Yên thuận thế nhảy xuống.
Trì Vãn Chiếu bước lên trước, đỡ lấy tay nàng, cảm giác lạnh như băng. Rõ ràng nàng đã ngồi ở đây rất lâu.
Trì Vãn Chiếu không vui nhăn nhăn mày, có chút bất mãn nói: "Sau này ở nhà chờ tôi là được rồi."
Khổng Hi Nhan hơi cúi đầu, cắn môi không lên tiếng.
Thư ký Chu đúng lúc lên tiếng: "Trì tổng, phu nhân nên đi vào, trời lạnh, cẩn thận trúng gió."
Trì Vãn Chiếu ừm một tiếng, quay đầu chuẩn bị đi vào trong nhà, Khổng Hi Nhan cúi người bế Yên Yên lên, vừa chuẩn bị đi thì nghe thấy Chu Sinh gọi lại: "Phu nhân."
Khổng Hi Nhan dừng bước, xoay người nhìn thư ký Chu dáng vẻ vẫn cung kính: "Sao vậy?"
Thư ký Chu cụp mắt, ánh mắt như sao che dấu ở dưới lớp kính, thấp giọng nói: "Làm phiền phu nhân thời gian này quan tâm Trì tổng một chút. Không lâu trước đây trong nhà Trì tổng xảy ra chút chuyện, tâm tình ngài ấy không tốt lắm, phu nhân cũng thấy đó, Trì tổng hai ngày nay đều tăng ca."
"Có chuyện? Xảy ra chuyện gì? Nhà cô ấy làm sao?"
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu hỏi, trong ánh mắt sáng kia hiện rõ quan tâm, Chu Sinh vẫn cúi đầu nói: "Cũng không có việc gì, chính là ba Trì tổng vào viện, tình hình cũng không quá khả quan, Trì tổng như nào ngài cũng biết, không thích nói ra, vì vậy mong phu nhân quan tâm ngài ấy một chút."
Tâm tình Khổng Hi Nhan lập tức trở nên phức tạp. Thời gian quan nàng quả thực cảm giác tâm tình Trì Vãn Chiếu không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, hóa ra ba cô đã xảy ra chuyện.
Nhớ đến ba năm trước, khi ba nàng ra đi, Khổng Hi Nhan trầm mặc rất nhiều.
Thư ký Chu thấy thái độ nàng như vậy càng cung kính: "Phu nhân, Trì tổng ngày hôm qua để chúng tôi tăng ca suốt đêm làm đề án, là liên quan đến việc giúp đỡ trường học nghèo khó."
"Tôi biết trường học kia chính là ở chỗ ngài trước đây từng ở. Trì tổng tuy nói muốn đi khảo sát thực địa nhưng thực chất là muốn đi giải sầu một chút."
"Không biết phu nhân có thể rảnh rỗi đi cùng Trì tổng không?"
Trì Vãn Chiếu cũng muốn đi về làng?
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn người vẫn đang đứng đợi nàng, gật đầu đáp: "Được, Trì tổng khi nào đi vậy?"
Chu Sinh: "Vẫn chưa quyết định. Phu nhân lúc nào đi được ạ?"
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút: "Nếu như thuận tiện thì hai ngày nữa tôi được nghỉ một tuần."
Thư ký Chu: "Thuận tiện."
Tiễn thư ký Chu xong, Khổng Hi Nhan vuốt ve Yên Yên trong lòng, đến gần Trì Vãn Chiếu, thấy cô bình tĩnh nhìn nàng, nàng ngẩng đâu cười: "Đi vào thôi."
Trì Vãn Chiếu ở sau lưng nàng, cũng không hỏi vừa rồi thư ký Chu và nàng nói gì, ánh mắt mềm mại như nước.
Khổng HI Nhan đi đến cửa do dự, quay người nhìn Trì Vãn Chiếu phía sau: "Chị mở cửa đi..."
Trì Vãn Chiếu ánh mắt ôn nhu thu lại mấy phần, hỏi: "Cô không mang chìa khóa?"
Khổng Hi Nhan: "Này..."
Trì Vãn Chiếu mặt đanh lại: "Đợi bao lâu?"
Khổng Hi Nhan tự nhiên rụt cổ lại: "Chắc..chắc nửa tiếng."
Trì Vãn Chiếu mặt lạnh lùng: "Khổng tiểu thư sau này quên mang chìa khóa có thể trực tiếp gọi cho tôi."
Khổng Hi Nhan: "Ừm.."
Trì Vãn Chiếu hơi liếc nàng: "Khổng tiểu thư da dày thịt béo chịu lạnh không sao nhưng Yên Yên là không chịu được gió lạnh như thế."
Khổng Hi Nhan:.....
"Đi thôi."
Trì Vãn Chiếu mở cửa nhà để Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên vào trước, cô đi phía sau nàng, nhìn bóng lưng tinh tế kia ánh mắt sâu thẳm.
Vào trong nhà, Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên ngồi trên sofa xem phim. Yên Yên vừa nãy đi bộ khá lâu, sau khi về nhà liền ngồi phịch xuống bên cạnh Khổng Hi