Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu chơi cùng bọn nhỏ đến gần trưa, lúc Trần Tuấn Sơn đến gọi Viên Viên về nhà ăn cơm mọi người mới giải tán.
Đến khi toàn thao trường không còn ai, Khổng Hi Nhan mới đặt mông ngồi xuống một chỗ có cỏ khô, tóc dài hơi rối, trên mặt dính bụi, không chút hình tượng nào.
Trì Vãn Chiếu lại khá hơn chút.
Có lẽ do ảnh hưởng hoàn cảnh từ bé, dù cô mệt mỏi cực kỳ cũng sẽ không có ngồi bừa bãi trên đất, mà ngồi rất quy củ, lưng thẳng, khuôn mặt lành lạnh có chút quý khí.
Buổi trưa, mặt trời lên thiên đỉnh, hai người không mặc áo khoác cũng không thấy lạnh lắm, hai tay Khổng Hi Nhan chống ra phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời, phút chốc nàng thả tay, ngả người ra sau nằm xuống đất.
Giống như rất lâu không có thoải mái như vậy.
Ở thành phố B, dù lúc về biệt thự nàng cũng không thư giãn mấy, vẫn luôn đề phòng tầng tầng lớp lớp, giờ khắc này mới xem như hoàn toàn thả lỏng.
Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại, hít một hơi, gió lạnh cuốn theo mùi đất thơm ngát, cỏ dại sượt vào gò má, ngứa ngứa, khóe môi khẽ cong, vô hạn thỏa mãn.
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn nàng.
Khổng Hi Nhan nằm thẳng, bụng bằng phẳng, ngực chập trùng, bởi vì vận động đá bóng mà hai má hơi hồng, đôi môi hồng hào khẽ mở, mắt nhắm lại, lông mi vừa dài vừa cong, đường nét rõ ràng.
Trì Vãn Chiếu cứ nhìn như thế, mãi đến khi có một cơn gió thổi tới, cô khẽ nhích người chắn gió giúp nàng.
Hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, trên đất không có côn trùng, Khổng Hi Nhan lại ngủ trên cỏ khô, bị ánh nắng sưởi đến thoải mái, nàng đặt một tay che lên mắt ngăn trở ánh nắng.
Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh, chống tay xuống, nghiêng người sang, cũng giúp nàng che nắng.
Khổng Hi Nhan thả tay xuống, nhỏ giọng hỏi: "Trì tổng, chị cảm thấy nơi này thế nào? Có phải rất khác so với tưởng tượng của chị?"
Ngày trước khi lần đầu đến đây, nàng thực sự sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, tuy không thể nói được sống trong nhung lụa nhưng đến cùng vẫn là ở thành phố, tùy ý cũng nhìn thấy được khu vui chơi giải trí, quán ăn vặt vỉa hè, nhà cao tầng san sát nhau.
Sau đó nàng nổi tiếng cũng toàn tiếp xúc với giới thượng lưu.
Chưa hề nghĩ còn một địa phương hẻo lánh như vậy tồn tại.
Cũng không nghĩ đến, chính nàng lại yêu thích nơi này sâu đậm.
Trì Vãn Chiếu nghe xong câu hỏi của nàng, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: "Rất tốt đẹp."
Cô vốn kiệm lời, Khổng Hi Nhan cũng không để ý, vẫn nhắm mắt nói tiếp: "Thật ra nơi này rất tốt, mọi người..."
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn miệng nàng liên tục lải nhải, đôi môi không đánh son vẫn có màu hồng nhạt, nàng vừa nghịch cỏ liền có một lá cỏ dính trên cằm, rất nhỏ nên nàng cũng không có chú ý đến, lá cỏ theo nàng nói chuyện cứ không ngừng chuyển động.
Nhìn rất buồn cười.
Trì Vãn Chiếu khẽ cười thành tiếng, vừa chuẩn bị cúi người giúp nàng lấy lá cỏ ra, đầu ngón tay vừa chạm vào cằm nàng, nàng liền mở mắt ra, hơi nhíu mày: "Chị làm gì vậy?"
"Không có gì."
Cô cầm lá cỏ giơ lên trước mặt Khổng Hi Nhan: "Giúp cô lấy cái này ra."
Khổng HI Nhan nhìn khuôn mặt gần sát của cô hơi nhích người ra, hoảng loạn trong mắt chậm rãi bình phục, nhẹ giọng nói: "À, cảm ơn."
Trì Vãn Chiếu hơi nhếch miệng, khẽ mở môi mỏng: "Sao? Khổng tiểu thư rất thất vọng?"
Khổng Hi Nhan mím môi: "Không có."
Trì Vãn Chiếu đứng dậy phủi cỏ dại sau quần nói: "Thất vọng cũng vô dụng. Tôi cũng sẽ không làm chuyện gì mờ ám với cô ở chỗ như này đâu."
Khổng Hi Nhan cắn răng: "Chị..chị im đi."
Nói xong nàng liền sững sờ.
Thật sự là về đây, gan lớn rồi, nàng còn dám quát Trì Vãn Chiếu.
Hỏng bét.
Đôi mắt sáng quắc của Trì Vãn Chiếu khóa trên mặt nàng, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn nàng.
May sao Vương Hải Ninh cách đó không xa hô lên: "Hi Nhan, về thôi!"
"Đến đây."
Khổng Hi Nhan đứng dậy, không cả phủi cỏ dính trên người đã chuẩn bị đi, Trì Vãn Chiếu kéo tay nàng lại, nói: "Đừng cử động."
"Làm...làm gì?"
Khổng Hi Nhan không dám đối diện với đôi mắt sáng kia, nhìn ra chỗ khác, Trì Vãn Chiếu thở dài đứng sau lưng nàng, đưa tay ra, phủi phủi vỗ vỗ mông nàng.
Khổng Hi Nhan:...
Trì Vãn Chiếu phủi mấy lần đến khi không thấy cỏ dính vào nữa mới nói: "Đi thôi."
Khổng Hi Nhan giật mình: "Ừm."
Sau đó đi theo Trì Vãn Chiếu về nhà.
Trên đường đi hai người cũng không nói câu nào, bầu không khí dị thường kì quái, Vương Hải Ninh đi trước, bước rất nhanh, Khổng Hi Nhan nghĩ đuổi theo nhưng bỏ lại Trì Vãn Chiếu một người phía sau không tốt lắm, cứ như vậy lúng túng đi cạnh cô.
Đi tới cửa nhà nàng mới lặng lẽ thở phào.
Vương Hải Ninh đã nấu xong cơm trưa, trước đây khi hai người ở cùng nhau, phần lớn đều là Vương Hải Ninh nấu cơm, nàng chịu trách nhiệm những việc khác trong nhà, cũng không thấy có gì không được, chính là sau khi Trì Vãn Chiếu vào cửa nhìn thấy bữa cơm phong phú liền nhíu mày.
Cô cũng không nói gì, đi theo Khổng Hi Nhan ngồi xuống ghế.
Yên Yên từ trong phòng đi ra, nhảy lên ghế, phe phẩy cái đuôi.
Khổng Hi Nhan nhìn thấy nó mới nhớ đến chưa nấu gì cho Yên Yên, hơi áy náy nói: "Yên Yên, ăn xong liền nấu cơm cho em, được không?"
Yên Yên giương đôi mắt xanh thẳm nhìn nàng, meo một tiếng.
Vương Hải Ninh xới cơm xong đưa cho Khổng Hi Nhan, cúi người đến gần Yên Yên hỏi: "Nó gọi là Yên Yên?"
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng: "Mèo của Trì tổng."
Tay Vương Hải Ninh vốn định vươn ra sờ mèo đành nhịn xuống, chậm rãi đứng dậy nói: "Ăn trước đi, chị đi nấu canh."
"Đừng phiền phức."
Khổng Hi Nhan vội vã đứng dậy kéo cô: "Nhiều món như vậy, khẳng định không ăn hết, đừng lãng phí."
Vương Hải Ninh nghe xong câu này cũng không nhìn nàng, chỉ nghiêng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu: "Vậy hai người ăn trước đi, chị ra ngoài nhìn chút."
Khổng Hi Nhan nhíu mày: "Nhìn cái gì?"
Trì Vãn Chiếu lãnh đạm mở miệng: "Ngồi xuống cùng ăn đi."
Cô cũng không nhìn Vương Hải Ninh, nói xong mặt lạnh lùng, môi mím chặt, tuy vẻ mặt như thường nhưng lộ ra sắc bén, Vương Hải Ninh nghe xong quay đầu nhìn cô, thở dài: "Được rồi, cùng nhau ăn đi."
Ánh mắt Khổng Hi Nhan nghi ngờ nhìn cô và Vương Hải Ninh, sau đó lắc đầu ngồi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trì Vãn Chiếu nhận đi rửa bát, Khổng Hi Nhan nấu thức ăn cho Yên Yên, Vương Hải Ninh về phòng ngủ trưa.
Nhà bếp nhỏ hẹp, Trì Vãn Chiếu đặt bát đã rửa sạch vào chạn gỗ, cắm đũa vào giỏ, Khổng Hi Nhan nấu cơm cho mèo xong cũng không rời đi mà đứng sau lưng cô, thấy cô xoay người liền hỏi: "Trì tổng, chị ghét Hải Ninh sao?"
Không thể nói là nàng mẫn cảm, địch ý của Trì Vãn Chiếu với Vương Hải Ninh quá rõ ràng, từ tối qua nàng đã nhận ra, chỉ là không có để trong lòng.
Nhưng một màn buổi trưa liền rõ ràng.
Trì Vãn Chiếu rửa sạch tay, thấy Khổng Hi Nhan nhìn mình chằm chằm, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp sáng trong bình thản, mở miệng nói: "Không phải ghét."
Nhưng cũng không thích.
Cô lặng lẽ nói thầm một câu trong lòng.
Thật ra cô hiểu rõ chuyện của Trì Trác vốn cũng không đổ lên đầu Vương Hải Ninh được.
Vương Hải Ninh cũng là bị lừa, thậm chí có thể xem như vô tội.
Thế nhưng mỗi lần đối diện khuôn mặt có vài nét tương tự Trì Trác, cô không nhịn được giận chó đánh mèo.
Cho nên mọi chuyện mới thành ra thế này.
Khổng Hi Nhan rõ ràng không tin, nói thêm: "Không thể nào, tôi..."
Ngữ khí Trì Vãn Chiếu lạnh dần: "Khổng tiểu thư!"
"Nếu như cô thật sự hiểu rõ người khác, ba năm trước sẽ không bị lừa!"
Khổng Hi Nhan nhất thời sững sờ.
Trì Vãn Chiếu đi qua người nàng, sắc mặt lạnh lùng.
Bên trong phòng khách, Yên Yên đang cắn đuôi chờ được ăn, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đi ra, nó nhảy đến bên chân cô, ngẩng đầu meo meo hai tiếng.
Trì Vãn Chiếu cũng không nhìn nó, bước vào phòng cô.
Lát sau Khổng Hi Nhan mới đi từ phòng bếp ra, nàng ôm Yên Yên đặt lên bàn, đặt bát thức ăn trước mặt nó, nhìn nó vui mừng ăn, phiền muộn trong lòng nàng thoáng giảm bớt.
Chăm sóc Yên Yên ăn uống xong nàng cũng không về phòng mà ngồi trong phòng khách một lúc lâu, Vương Hải Ninh ra ngoài rót nước nhìn thấy, hỏi nàng đang làm gì nàng mới hoàn hồn.
Yên Yên ăn no đã sớm nằm nhoài ngủ trên bàn.
Trước mặt nó đặt một cái bát không.
Nghe thấy lời Vương Hải Ninh nói nàng cười cười cầm bát lên: "Không có gì, em đi rửa bát."
Vương Hải Ninh phía sau lưng nàng, nhìn bóng lưng gầy gò hỏi: "Có muốn tâm sự chút không?"
Khổng Hi Nhan thả bát ra đi vào phòng cô.
Trong phòng Vương Hải Ninh có rất nhiều sách, một tủ sách giáo khoa, cũng có sách bài tập chồng chất, vừa nhìn chính là phòng ngủ tiêu chuẩn của giáo viên. Cô đặt cốc nước mất quai xuống bàn, quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan: "Nói một chút xem, em và cô ấy là chuyện gì vậy?"
Khổng Hi Nhan nguyên bản không định nói ra chuyện của mình.
Tốt xấu gì cũng là nàng lựa chọn, nàng tự chịu trách nhiệm.
Thế nhưng Vương Hải Ninh đối với nàng có ý nghĩa khác với người khác, cô hỏi thì chính mình cũng sẽ không muốn