Tuy dân số thành phố B đông nhưng không khí ngày Tết cũng không quá đậm, lí do có lẽ vì mỗi ngày mọi người đều ăn chơi chè chén, nên dù đến ngày lễ thật sự thì cũng không có tinh thần mạnh mẽ như những nơi khác.
Chương trình Khổng Hi Nhan sắp quay là vào Giáng Sinh. Nàng ngồi trên xe nhìn hàng cây bên đường đều được treo đèn neon đỏ, ban ngày cũng vẫn mở đèn, sáng lấp lánh, có chút đẹp đẽ.
Hôm nay cả Phó Thu và Đồng Duyệt đều đi cùng nàng, có lẽ vì đây là chương trình giải trí đầu tiên nàng tham gia để từ khi quay lại showbiz, Đồng Duyệt lo Phó Thu không ứng phó được mới tự mình đến.
Hai người ngồi hai bên Khổng Hi Nhan, vẻ mặt Phó Thu nghiêm túc, khẩn trương nắm tay lại, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Khổng Hi Nhan nhẹ như mây gió, không khỏi tò mò: "Khổng tỷ, chị không căng thẳng sao?"
Khổng Hi Nhan cười nhẹ: "Căng thẳng cái gì?"
Phó Thu nín nửa ngày: "Thì, thì...em cũng không biết, nhưng cứ thấy rất hồi hộp."
Rõ ràng không phải Phó Thu lên đài, không phải chương trình cô bé tham gia, nhưng vẫn căng thẳng, liên tục nuốt nước bọt. Đồng Duyệt ở bên kia lại hờ hững hơn nhiều, cô nhìn Phó Thu nói: "Căng thẳng quá thì không cần đi."
Phó Thu mạnh mẽ lắc đầu: "Em muốn đi cùng Khổng tỷ."
Đồng Duyệt bất đắc dĩ cười cười, cụp mắt nhỏ giọng nói với Khổng Hi Nhan: "Đã đọc qua những thứ kia chưa?"
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng: "Đọc gần hết rồi ạ."
Đồng Duyệt: "Chị cũng sẽ chào hỏi qua với người chủ trì, sẽ không bị làm khó quá đâu, cứ thả lỏng."
Khổng Hi Nhan hơi nhíu mày: "Đồng tỷ không tin em?"
Đồng Duyệt bị nàng hỏi, đột nhiên bật cười.
Đúng rồi.
Khổng Hi Nhan ba năm trước, đừng nói một chương trình trực tiếp này, chính là sân khấu rộng lớn hơn cũng không khiến nàng sợ hãi lo lắng, vậy cái này có là gì đâu.
Nghĩ vậy, Đồng Duyệt hơi yên tâm.
Hôm qua trời mưa phùn nửa ngày, hôm nay vẫn hơi mưa mưa, bầu trời xám xịt, tối om om, chiếc xe hướng về trường quay đi vào.
Khổng Hi Nhan đến khá sớm, bên trong trường quay còn chưa có mấy người đến. Đồng Duyệt muốn đưa nàng đi gặp người chủ trì trước tiên, Khổng Hi Nhan gật đầu cười nhẹ, khí chất thanh nhã nổi bật, Đồng Duyệt ở một bên hỗ trợ nói tốt vài câu, người chủ trì gật đầu: "Tôi biết rồi."
Lát sau, Cố Linh và Ngô Thanh cũng đến.
Ngô Thanh nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền hừ mũi một cái, nhìn sang chỗ khác. Cố Linh thì gật đầu chào hỏi nàng: "Khổng tỷ đến sớm thật đó."
Khổng Hi Nhan hờ hững: "Cũng được, tôi vừa tới thôi."
Cố Linh ừm một tiếng, bị trợ lý kéo đi trang điểm thay đồ.
Không lâu sau, Đồng Duyệt cũng kéo Khổng Hi Nhan đi vào phòng trang điểm.
Trong chương trình phải mặc quần áo cổ trang, chính là những bộ đồ mặc trong phim. Khổng Hi Nhan chọn bộ váy màu vàng, tóc dài được búi lên, dùng trâm bạch ngọc cố định tóc sau gáy, trang điểm nhẹ, rất mang lại cảm giác của Sở Thiên.
Vẻ mặt nàng hờ hững, nhưng khí thế không giảm, liếc một cái, không giận tự uy.
Khổng Hi Nhan ngồi trước bàn trang điểm, thấy Cố Linh và Ngô Thanh dựa vào nhau thì thầm, nàng cụp mắt. Chốc lát sau, Tiêu Thừa đã đến.
Tiêu Thừa và trợ lý của hắn chạy vào, trên vai còn có dấu hiệu của nước mưa, sau khi đi vào trường quay lập tức được các staff đưa cho khăn mặt, dẫn hắn đi thay đồ, trang điểm.
Hắn đi qua chỗ Khổng Hi Nhan liền hô: "Khổng tỷ."
Khổng Hi Nhan nhấc mắt, nhìn hắn qua gương, khẽ gật đầu: "Đã đến rồi."
Tiêu Thừa vừa lau mặt vừa đi tiến về gương, trực tiếp khom người qua vai của Khổng Hi Nhan. Ở góc nhìn khác, cảm giác như hắn đặt đầu lên vai nàng vậy.
"Khổng tỷ đến sớm ha, đã thay đồ xong hết rồi."
Hắn nhìn người trong gương cười cười.
Khổng Hi Nhan hơi dịch người qua, cố ý kéo dài khoảng cách, lạnh lùng nói: "Tiêu tiên sinh vẫn nên đi thay đồ đi."
Tiêu Thừa nhún vai, đứng thẳng người lên, rời khỏi chỗ Khổng Hi Nhan.
Cách đó không xa, Ngô Thanh lạnh lùng nhìn, khoé miệng mím lại, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Phó Thu đi lấy nước nóng cho Khổng Hi Nhan, lúc quay về thấy nàng đanh mặt, môi mím thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, cô bé không khỏi hỏi: "Khổng tỷ, xảy ra chuyện gì?"
Khổng Hi Nhan đón lấy cốc nước: "Không có gì đâu."
Phó Thu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, nhíu mày hỏi: "Đồng tỷ đâu rồi ạ?"
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một lúc: "Khả năng có việc nên đi ra ngoài chút."
"Ồ..."
Phó Thu nhìn quanh một lượt đều không thấy Đồng Duyệt. Cô bé ngồi bên cạnh Khổng Hi Nhan, nhìn nàng uống nước xong lại cầm lấy cốc hỏi: "Chị muốn uống thêm không?"
Khổng Hi Nhan xua tay, hơi nhay trán.
Cách đó không xa, Đồng Duyệt đứng ở chỗ mà hai người không nhìn thấy, đang nghe điện thoại.
"Luật sư Hàm?"
"Vâng, tôi đã hiểu."
"Thư ký Chu yên tâm, tôi biết nên làm thế nào rồi."
Đồng Duyệt cúp máy, quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan, thầm nghĩ, thư ký Chu đúng là rất quan tâm Khổng Hi Nhan.
Còn nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, Khổng Hi Nhan nói hai người họ không quen nhau.
Không ngờ hiện tại nàng lại thành người đứng đầu trong tim thư ký Chu.
Thật là kì diệu.
Đồng Duyệt cất điện thoại đi liền nghe các staff gọi bọn họ chuẩn bị lên đài.
Cô đi đến cạnh Khổng Hi Nhan, tỉ mỉ kiểm tra một lần, xác nhận không có chuyện gì mới gật gù: "Đi thôi."
Đến lượt bọn họ lên đài rồi.
Trước kia Khổng Hi Nhan cũng tham gia nhiều loại chương trình, show thực tế, thi đấu ca hát, chương trình trò chuyện, các loại chương trình giải trí đều có, nhưng ít khi có chương trình trực tiếp nào.
Vì thế trước khi lên đài nàng vẫn có chút căng thẳng, Phó Thu đứng bên cạnh nhỏ giọng động viên: "Khổng tỷ đừng lo, có em ở hậu