Bốn mùa ở thành phố B thực ra cũng không quá khác biệt, mùa đông nhưng vẫn thấy các cô gái mặc váy ngắn đến đầu gối hoặc quần đùi đi trên đường, không một chút cảm giác giá lạnh.
Khổng Hi Nhan mặc áo nhung màu đen đứng trên đường, nhìn những cô gái đang tuổi thanh xuân đi qua, bọn họ còn vừa đi vừa cười nói.
"Nè, hôm nay có xem livestream không?"
"Đương nhiên phải xem."
"Mình cũng sẽ xem, muốn biết ba năm trước xảy ra chuyện gì ghê."
"Mình nghĩ nếu Khổng Hi Nhan bị oan, kia Ngụy Diễm thảm chắc."
"Mặc kệ oan hay không, Ngụy Diễm chính là tra nam, chẳng có gì nghi ngờ cả."
"Hầy, trước mình thích hắn lắm ý."
"Ai nha, thử thích Lăng Vũ xem, giờ mình thích ảnh nhất, rất có thực lực nha."
Tiếng nói chuyện đứt quãng từ phía xa, Khổng Hi Nhan nhìn bóng lưng bọn họ một lúc, ánh mắt trầm tĩnh, sau đó nàng lấy điện thoại ra, chín rưỡi, Tiểu Thu nên đến rồi.
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe đỗ lại, Phó Thu xuống xe, nhiều ngày không gặp, nhìn thấy Khổng Hi Nhan nhưng cô không hề có tí vui nào, trái lại mặt căng thẳng nói: "Khổng tỷ, không hay lắm."
"Họp báo...họp báo gặp sự cố."
Khổng Hi Nhan nhíu mày: "Cái gì?"
Phó Thu kéo nàng lên xe, nhanh chóng giải thích: "Là Ngụy Diễm và Hà Vi, bọn họ cũng chọn hôm nay để tổ chức họp báo làm sáng tỏ, nói là giải thích sự việc ba năm trước."
Phó Thu vừa nói vừa khẽ liếc Khổng Hi Nhan, thấy vẻ mặt nàng hờ hững, Phó Thu nóng ruột nói: "Khổng tỷ, chị đừng vội, Đồng tỷ đang nghĩ giải pháp."
Khổng Hi Nhan cụp mắt, không lên tiếng.
Nàng muốn mở họp báo, còn là livestream công khai.
Chuyện này ai cũng biết. Ngụy Diễm và Hà Vi cố tình tổ chức trùng ngày, còn làm sáng tỏ gì đó, ý đồ không cần nói cũng biết, hơn nữa giờ nàng chỉ là tiểu minh tinh vừa quay lại giới giải trí, trong khi bên kia là nữ minh tinh đứng đầu tứ tiểu hoa đán rồi nam diễn viên sắp đạt danh hiệu Ảnh đế, địa vị cao hơn nàng rất nhiều.
Thêm nữa, hai người đó cùng nhau, còn nói sẽ giải đáp chuyện ba năm trước.
Chỉ cần không phải kẻ ngu, tự nhiên sẽ biết nên đến họp báo của bên nào.
Mấy phút sau, Khổng Hi Nhan hỏi: "Phóng viên tham gia là những ai?"
Phó Thu cắn môi, sợ Khổng Hi Nhan không vui, nhắm mắt nói: "Phóng viên đều là những bạn tốt của bọn họ, cũng là...cũng là những người có trọng lượng trong giới..."
Phó Thu chưa nói xong, Khổng Hi Nhan ừm một tiếng ngắt lời cô.
Phó Thu liếc vẻ mặt nàng, cẩn thận hỏi: "Khổng tỷ, chúng ta vẫn đến địa điểm tổ chức họp báo sao?"
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Đi thôi."
Ánh mắt nàng hờ hững, không nhìn được tâm trạng.
Phó Thu lén xem weibo. Vì họp báo của Hà Vi và Ngụy Diễm tổ chức bất ngờ nên ban đầu người quan tâm cũng không nhiều, nhưng sau hai tiếng, cư dân mạng đều đang chú ý bên đó. Bọn họ thậm chí đang bàn tán xem nên xem trực tiếp của bên nào thì hay hơn.
Ngón tay Phó Thu kéo kéo phần bình luận.
-- Tôi xem của Hà Vi với Ngụy Diễm, nghĩ đi nghĩ lại thì bọn họ nói chuyện thuyết phục hơn.
-- Tôi cũng xem Hà Vi, nữ thần của tôi, tiếc là Ngụy Diễm là đồ tra nam.
-- Đừng nói nữa, tôi thay Hà Vi cảm thấy khó chịu muốn chết đây, Ngụy Diễm đúng là không hề tốt đẹp gì.
-- Ầy, không ai xem Khổng Hi Nhan à?
-- Quên đi, ai mà chẳng được, miễn có thể nói rõ chuyện ba năm trước là được.
-- Phải đó.
Tuy rằng xem bọn họ đánh giá cũng không có gì nhiều, nhưng Phó Thu biết sức ảnh hưởng của Hà Vi và Ngụy Diễm, rõ ràng Khổng tỷ bị lép vế hơn hẳn.
Trong lòng cô sốt ruột thay Khổng Hi Nhan, khẽ liếc vẻ mặt nàng, nhịn xuống, không nói gì.
Không khí trong xe tĩnh lặng, rất có cảm giác của mùa đông giá rét, mà phía Ngụy Diễm, bận bịu khí thế ngất trời.
Hắn xác nhận đi xác nhận lại với Giang Viễn: "Chắc chắn Khổng Hi Nhan sẽ không làm gì được chứ?"
Giang Viễn gật đầu, vỗ vỗ vai hắn: "Chắc chắn, có Trì tổng ra mặt, cậu còn chưa yên tâm?"
Vẻ mặt Ngụy Diễm nhẹ đi vài phần: "Vậy tốt, em còn tưởng Chu Sinh..."
Trước đó, Cảnh Yên không hề tỏ thái độ gì với yêu sách của Khổng Hi Nhan, hắn tưởng vì Khổng Hi Nhan leo lên Chu Sinh, mà Chu Sinh lại nói gì đó trước mặt Trì Vãn Chiếu, cô mới duy trì thái độ im lặng.
Xem ra hắn sai rồi.
Trì tổng vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Giang Viễn nói thêm: "Xong họp báo này thì là hết chuyện rồi."
Ngụy Diễm nhìn vẻ mặt chắc chắn của anh, ừm một tiếng.
Cách đó không xa, Hà Vi đã chuẩn bị rõ ràng, bước trên giày cao gót đi đến, vẻ mặt ngạo mạn: "Được rồi chứ?"
Ngụy Diễm đi đến, ôm lấy Hà Vi, hai người đứng đó ôm nhau: "Cảm ơn em, Vi Vi."
Hà Vi hiếm khi thấy hắn dịu dàng, hạ xuống thái độ, vẻ mặt cũng nhẹ đi: "Ngụy Diễm, anh phải biết tôi vì anh đã trả giá bao nhiêu."
Ngụy Diễm gật đầu: "Anh biết, anh biết."
"Anh sẽ tốt với em suốt đời này."
Rõ ràng đều phải miễn dịch với những lời nói từ người đàn ông này, nhưng giờ nghe thấy, Hà Vi vẫn có chút động lòng.
Dù sao đi nữa, nàng vẫn yêu người đàn ông này.
Hà Vi và Ngụy Diễm nói chuyện một lúc, Chu Hàm chạy tới: "Hà Vi tỷ, đều sắp xếp ổn thỏa rồi."
Chu Hàm vừa nói vừa liếc Ngụy Diễm, ánh mắt lóe lên xem thường, sau đó cũng che dấu đi, Hà Vi nghe thấy lời Chu Hàm thì buông Ngụy Diễm ra, nói: "Lát nữa gặp lại."