Đã ba năm rồi Vương Hải Ninh không đặt chân đến thành phố B, ngày trước khi biết được tin động trời kia, cô từ nước ngoài trở về, xử lý tốt mọi việc ở thành phố B xong liền đi đến Trường Ninh, một lần đi liền tới ba năm.
Thực ra cô cũng từng nghĩ rồi sẽ trở lại.
Nhưng là năm năm hay mười năm sau cũng không nói trước được, cô cho rằng khi nào có thể nhìn thẳng vào chuyện hoang đường kia chắc cô mới có dũng khí quay lại mảnh đất này.
Chẳng ngờ mới ba năm mà đã trở lại rồi.
Cô từng nghĩ chắc cả đời cũng không thể bỏ qua chuyện hoang đường kia, đã sớm không thèm để ý, tuy rằng cô không thể lựa chọn mình sinh ra như nào, nhưng lại có thể lựa chọn một nơi bắt đầu lại, vì vậy theo một góc nhìn thì Trường Ninh đối với cô hay Hi Nhan cũng là giống nhau.
Là nơi để cô được sống lại.
Vương Hải Ninh kéo hành lý đứng trong sân bay, trước mắt bóng người lay động qua lại, xung quanh ầm ĩ không ngừng, nhưng liếc mắt cô cũng nhận ra được Khổng Hi Nhan đeo khẩu trang và kính râm kín mít đứng một góc chờ, cô bước đến, vỗ vai nàng: "Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan vội quay lại, thấy Vương Hải Ninh thì cười: "May quá chị vẫn nhận ra em."
Dáng vẻ hiện tại nàng soi gương còn không nhận ra, may là mắt nhìn của Vương Hải Ninh tốt, giữa đông người vậy vẫn nhận ra nàng.
Vương Hải Ninh chỉ vào chiếc áo khoác đen nàng đang mặc: "Em quên là đây là món quà năm mới đầu tiên chị tặng em rồi sao."
Khổng Hi Nhan lập tức cúi đầu nhìn sau đó nở nụ cười.
Đúng là nàng quên mất.
Khổng Hi Nhan để Lục Hàn đưa nàng đi, Trì Vãn Chiếu cũng đã sắp xếp chuyện đó xong xuôi.
Sau khi hai người lên xe, Khổng Hi Nhan hỏi Vương Hải Ninh có muốn đi đâu chơi không, nàng đã để một tuần nghỉ để đi cùng cô, Vương Hải Ninh cười cười: "Không, em đóng phim cực khổ như vậy, một tuần này ở nhà nghỉ ngơi đi."
Sau đó Vương Hải Ninh nói cho nàng một số thay đổi ở Trường Ninh, còn lấy điện thoại bật một video cho nàng xem.
Bên trong là đám trẻ chúc nàng năm mới vui vẻ.
Khổng Hi Nhan xem video, mặt mày vui vẻ.
Không khí tết ở Trường Ninh rõ ràng hơn ở thành phố B nhiều, qua video có thể thấy một ông lão đang dán câu đối đỏ thắm lên cửa nhà, đám trẻ cười nói xôn xao càng tăng thêm không khí tết.
Vương Hải Ninh cùng xem hết video liền thở dài: "Sang năm là tốt rồi, trường học cũng sẽ hoàn thiện, cuộc sống của mọi người sẽ khá hơn nhiều."
Khổng Hi Nhan ngắn gọn ừm một tiếng, lau khóe mắt ướt ướt, nói chuyện với Vương Hải Ninh câu được câu không.
Hai người không về biệt thự ngay mà đi siêu thị trước. Khổng Hi Nhan định bảo ra nhà hàng ăn, coi như chào mừng Vương Hải Ninh đến thành phố B, nhưng Vương Hải Ninh nói không thích không khí trong nhà hàng, hơn nữa gần Tết, nhà hàng sẽ đông người, chen chúc khó chịu, thà tự mua thức ăn về nấu còn hơn.
Khổng Hi Nhan ngẫm lại cũng thấy hợp lý nên để Lục Hàn lái xe đến siêu thị gần nhà.
Nàng kéo Vương Hải Ninh vào siêu thị, quen thuộc đi đến quầy thực phẩm tươi sống, chọn đồ xong thì đem ra cân, nàng nhận ra trước mặt là nhân viên trước đây đã tám chuyện về nàng.
Hiện tại cô ấy cũng vẫn đang lải nhải với một nhân viên bên cạnh.
"À Tiêu Thừa hả, ôi giồi vừa nhìn tôi liền biết không phải người tốt đẹp gì mà."
"Không tin á? Thôi thôi, tự nghĩ lại chuyện lúc trước đi, thế còn không tin gì nữa."
"Vậy mà bà vẫn còn thích hắn được, đúng là không có đầu óc gì hết mà."
Nhân viên nọ vừa cân đồ vừa lên giọng giáo dục cô gái đứng cạnh, đưa đồ cho Khổng Hi Nhan xong thì lại nói: "Đã sớm đoán sẽ có chuyện mà, lúc trước tui nghe nói nam chính 'Phá kén' đáng lẽ không phải hắn, chẳng biết vây cánh kiểu gì mà giành được vai."
"Điều này nói rõ, người muốn nổi hay không đều do ý trời hết."
Cô gái bị trách móc có chút uể oải: "Đúng ha, đều là ý trời hết."
Nhân viên nọ chỉ chỉ vào trán nàng: "Còn phải nói. Bà nhìn Khổng Hi Nhan đó, ba năm trước cầm bài tốt nhưng lại bị đánh cho tơi tả, hiện tại, cô ấy dùng bộ bài xấu ơi là xấu nhưng lại đánh thắng rồi, đó mới là trâu bò, rất bản lĩnh đó."
Cô gái kia đồng ý gật đầu lia lịa: "Thật chứ Khổng Hi Nhan quá xui xẻo đi, gặp phải tra nam tiện nữ như vậy, nếu không hiện giờ cổ chắc chắn đứng rất cao trong giới rồi."
Hai người trò chuyện không màng xung quanh, Khổng Hi Nhan nghe nghe không biết đang nghĩ gì, đứng đờ người ra, vẫn là người ở sau chen lên muốn cân đồ mới làm nàng hoàn hồn.
Vương Hải Ninh đẩy xe phía xa, nhìn nàng: "Em sao thế?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Không có gì."
Hai người mua đồ xong thì về nhà. Yên Yên đang nằm trên sofa, nhìn thấy Khổng Hi Nhan mở cửa, Yên Yên nhanh như gió nhảy xuống, cọ cọ chân nàng, ngẩng đầu kêu meo meo.
Vương Hải Ninh định cúi xuống bế nó lại bị nó tránh đi.
Khổng Hi Nhan nhíu mày: "Yên Yên?"
Yên Yên nghe thấy, bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt nàng, không vui kêu meo một tiếng.
Khổng Hi Nhan chỉ vào Vương Hải Ninh nói: "Em sao thế, không nhận ra chị ấy à? Chúng ta về làng đã gặp rồi mà."
Nàng vừa nói vừa ôm Yên Yên, nâng hai chân Yên Yên nói: "Nào, chào một tiếng đi."
Yên Yên nhe răng trợn mắt: "Mèooo"
Vương Hải Ninh: ...
Cô nhìn Yên Yên nhảy khỏi người Khổng Hi Nhan xong bèn nói: "Còn mèo này rất lạ người đây."
"Khi em mới đến nó cũng thế hả?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Không có."
Khi nàng đến, Yên Yên lại rất thân thiện nha, không chỉ thích nàng ôm nó, còn liếm liếm cọ cọ nữa, thật sự không giống với dáng vẻ lạ người chút nào.
Khổng Hi Nhan hơi nhíu mày nhìn chằm chằm Yên Yên, suy tư.
Sau đó nàng lắc đầu, chắc là vì nàng cũng rất có duyên với mèo đi.
Nàng không nghĩ ngợi thêm, thấy Vương Hải Ninh còn đang cầm hành lý đứng đó vội đưa tay cầm hộ chút đồ rồi đưa cô lên trên tầng. Sau đó thì dắt cô đi tham quan nhà một lượt, đến cuối dãy là một căn phòng đóng kín, Vương Hải Ninh nhìn thấy liền chăm chú nhìn.
Khóa cửa không giống các phòng khác, là khóa bạc, to bằng lòng bàn tay, khéo léo đặc biệt, trông rất xinh đẹp.
Vương Hải Ninh mải nhìn, hỏi: "Bên trong là gì thế?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Em cũng không rõ."
Nàng hiếm khi đi đến tận chỗ này, nếu không phải hôm nay dắt Vương Hải Ninh đi xem nhà, có khi nàng cũng không biết ở đây còn một phòng nữa.
Vương Hải Ninh thấy nàng nói vậy cũng không hỏi thêm, hai người đi xuống nhà, vào bếp, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Ngày trước khi ở