Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu rốt cuộc không thể ăn tối đúng giờ, bọn họ ở trên giường quá lâu, đến khi Khổng Hi Nhan thấy đói bụng nàng mới đá Trì Vãn Chiếu ra mép giường, không cho cô đến gần đòi gì thêm nữa.
Trì Vãn Chiếu ngồi dậy, thấy Khổng Hi Nhan định ngồi dậy bèn nói: "Đừng, ở đó chờ chị."
Khổng Hi Nhan nhìn cô: "Em tự dậy được."
Trì Vãn Chiếu cười cười: "Cũng được, nếu em còn sức."
Khổng Hi Nhan:...
Nàng căm giận nhìn Trì Vãn Chiếu xuống giường, lấy áo choàng ngủ trong ngăn tủ ra mặc vào, dáng người xinh đẹp ẩn dưới lớp áo, đôi chân thon dài cũng như ẩn như hiện.
Trì Vãn Chiếu không xuống nhà mà vào phòng tắm xả đầy nước ấm trong bồn, sau đó đi ra, đến bên giường vén chăn lên.
Khổng Hi Nhan còn chưa kịp kêu lên vì kinh ngạc thì Trì Vãn Chiếu đã lấy chiếc chăn mỏng che lại thân thể yêu kiều của nàng rồi bế nàng lên. Động tác rất dứt khoát, không chút nào khó khăn vất vả.
Khổng Hi Nhan líu lưỡi, nàng cũng gần năm mươi cân, sao người này mặt không đỏ cũng không thở gấp lại có thể bế nàng như vậy, hơn nữa lưng vẫn thẳng vô cùng.
Trì Vãn Chiếu bình thản bế nàng đến trước cửa phòng tắm, nhìn về phía trước nói: "Em còn nhìn chằm chằm chị như vậy thì xác định đừng ăn cơm tối nữa nhé."
Khổng Hi Nhan hừ một cái quay ra nhìn nơi khác, bĩu môi không lên tiếng.
Nước trong bồn đã đủ ấm, Trì Vãn Chiếu đặt nàng vào bồn tắm, nước ấm chạm đến thân thể khiến nàng thoải mái đến độ tất cả các lỗ chân lông đều mở ra, Khổng Hi Nhan nằm xuống hơi co chân lại, cơ thể dính đầy bọt sữa tắm.
Trì Vãn Chiếu thấy dáng vẻ nàng đáng yêu quá, không nhịn được xoa đầu nàng, tiện thể hôn một cái lên mái tóc kia rồi nói: "Chị xuống nhà nấu cơm."
"Dạ."
Khổng Hi Nhan nhẹ giọng đáp lại, Trì Vãn Chiếu nghe thế cong môi cười.
Cô đóng cửa phòng tắm lại, đổi hết ga trải giường xong đó ôm ga bẩn xuống nhà. Vương Hải Ninh đã không còn ngồi ở đây, phòng khách tĩnh lặng, chỉ thấy trên bàn ăn là hai đĩa thức ăn và một tô canh, để lâu như vậy, tất cả đều nguội hết rồi.
Trì Vãn Chiếu bỏ ga trải giường bẩn vào máy giặt rồi quay người đi đến bàn ăn nhìn xem, cô cười khẽ, sau đó bưng thức ăn vào bếp để đun nóng lại. Khoảng ba mươi phút sau, cô bưng thức ăn đã nóng lên phòng.
Khổng Hi Nhan ngâm mình trong bồn tắm dễ chịu đến độ buồn ngủ luôn, đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa nàng mới vội xả người, quấn khăn tắm xong thì đi ra ngoài.
Trì Vãn Chiếu đặt cơm trên bàn, đưa đôi đũa cho nàng: "Em ăn đi."
Khổng Hi Nhan nhìn cô: "Thế còn chị?"
Trì Vãn Chiếu kéo dây áo choàng ngủ nói: "Chị đi tắm."
Khổng Hi Nhan: "Em chờ chị cùng ăn."
Trì Vãn Chiếu nhìn nàng: "Ừm, cũng được."
Thấy Trì Vãn Chiếu đi vào nhà tắm đóng cửa lại Khổng Hi Nhan mới đứng dậy đi về phía cửa sổ. Hiện tại chắc cũng tầm mười hai giờ dêm rồi, ngoài cửa chỉ còn ánh sáng yếu ớt của đèn đường, thỉnh thoảng thì có một hai đèn xe lướt qua nhưng căn nhà ở trong khu riêng, không thể nghe được tiếng động gì.
Gió lạnh ngoài cửa vẫn đang thổi mạnh, Khổng Hi Nhan nghe tiếng gió như tiếng của ai đó đang nghẹn ngào gào khóc. Nàng khoanh tay ôm lấy mình, trước mắt như hiện ra một vài hình ảnh quá khứ.
Cũng là một buổi tối trời đông giá rét như này, hôm đó còn có tuyết rơi, mặt đường đóng băng, rất trơn trượt, bọn họ đi đường phải cẩn thận vô cùng.
Đúng thế, là bọn họ.
Nàng và Quan Hiểu Dĩnh.
Hôm đó hai người vừa tham gia tiệc đóng máy một bộ phim đóng chung với nhau, đáng lẽ quản lý nói muốn đưa bọn họ về nhưng Quan Hiểu Dĩnh từ chối, lại thì thầm nói rằng có một điều rất vui vẻ và bất ngờ muốn tặng cho nàng.
Nàng vừa đi vừa nghĩ xem không biết điều vui vẻ đó là gì.
Nhưng sắp đến gần nhà nàng, Quan Hiểu Dĩnh kéo nàng đứng lại, sau đó ngón tay chỉ ra một khu đất trống gần đó.
Trên đất có người dùng nến xếp thành hình trái tim, không lớn lắm nhưng đủ thấy là người làm rất chú tâm và tỉ mỉ. Khổng Hi Nhan chăm chú nhìn, lại thấy đứng giữa trái tim nến là một người đàn ông đang cầm hoa tươi, hắn cười ngại ngùng, khuôn mặt tuấn tú đang đỏ bừng lên.
Hắn đứng đó nói: "Hi Nhan, nếu như em đồng ý, anh sẽ chạy đến bên em, còn nếu em không đồng ý, anh sẽ vẫn luôn đứng đây chờ em."
Lúc đó nàng hoàn toàn sửng sốt, không ngờ rằng Quan Hiểu Phàm mà nàng luôn xem là một người bạn bình thường lại đột nhiên đến đây tỏ tình với nàng. Lại còn trong tình hình như vậy.
Quan Hiểu Dĩnh đứng cạnh nàng không ngừng thúc giục: "Đồng ý đi, Hi Nhan, nhanh nhanh đồng ý. Anh ấy ngốc như vậy, sợ là sẽ đứng đó chờ mãi thật đấy."
"Cậu nhanh đồng ý đi."
Nàng quá kinh ngạc nên mãi vẫn không thể phản ứng lại, đến khi có thể nghĩ được nên nói gì thì đã thấy cách đó không xa có một chiếc xe ô tô đi đến, dường như là vì đường trơn nên đã bị lệch hướng mà lao đến vùng đất đầy nến đó. Nàng chỉ còn kịp nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của Quan Hiểu Phàm, nhìn thấy hắn không kịp thốt lên điều gì thì đã bị ô tô đâm phải, nhìn thấy bó hoa hồng hắn đang cầm văng ra rồi rơi xuống đất, nhuộm máu đỏ tươi.
Khổng Hi Nhan nhắm chặt hai mắt lại, bên tai giống như vẫn nghe được tiếng xe phanh gấp chói tai, còn có tiếng hét kinh hoàng của Quan Hiểu Dĩnh. Nàng nhíu chặt lông mày.
Sau đó thân thể liền được một vòng tay từ phía sau ôm lấy, Trì Vãn Chiếu đặt cằm lên vai nàng, vừa tắm xong nên vẫn