Ca phẫu thuật của mẹ Mộng Linh thành công ngoài sức mong đợi.
Giây phút nhìn thấy bà được đẩy ra khỏi phòng Hồi sức hậu phẫu, cô không kìm được mà bật khóc thành tiếng.
Cầm Liên yếu ớt nắm lấy tay con gái mình, dù không nói được lời nào nhưng trong ánh mắt bà lại tràn ngập tình yêu thương thành cho cô gái nhỏ.
Cầm Liên ghép thận được một tháng, tình trạng sức khỏe của bà đã tốt hơn rất nhiều.
Thời gian bà nằm viện, Cố Tử Sâm có đến thăm một lần, với danh nghĩa là sếp của Mộng Linh.
Hắn soạn xong một bản hợp đồng, rồi đưa cho cô xem xét.
Những điều khoản bên trong hầu như liên quan đến việc chăm sóc Minh Châu, còn Cố Tử Sâm không đòi hỏi cô phải thực hiện nghĩa vụ gì với hắn cả, ngoại trừ thể hiện ở trước mặt những người trong nhà họ Cố, rằng cô với hắn là vợ chồng.
Bản hợp đồng có hiệu lực một năm, Mộng Linh cảm thấy khá ổn.
Thời gian này cô cũng không yêu đương với bất kỳ ai, nên chẳng sợ bị hiểu lầm giữa các mối quan hệ.
Mộng Linh đặt bút ký vào, chính thức trở thành bảo mẫu của Minh Châu và người vợ trên danh nghĩa của Cố Tử Sâm.
Trong thời gian một năm này, cô còn phải dọn đến biệt thự của hắn sống, Mộng Linh thật sự không biết nên nói thế nào với gia đình nữa.
“Được rồi, cô tranh thủ thu xếp quần áo đi, cuối tuần rồi dọn sang cũng được.
Sau này bận chăm sóc Minh Châu, nên một phần công việc của cô ở Cố thị, tôi sẽ phân công sang cho người khác.”
“Tôi hiểu rồi.”
Mộng Linh thở phào một hơi cho bớt căng thẳng.
Dù sao đầu óc cô dạo này cũng kém linh hoạt, vốn không thích hợp làm việc với cường độ cao.
Cố Tử Sâm sắp xếp như vậy lại càng hay, để cô có chút thời gian thư giãn.
Gần đây có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, Mộng Linh suýt chút nữa quên mất ngày Vân Yên bay về nước.
Mới ba tháng trước cô bạn thân gọi điện thoại nhắn nhủ, Mộng Linh còn hứa sẽ ra sân bay đón cô ấy, chính là thứ năm tuần này.
May mà cô còn nhớ ra, nếu không lại trở thành một kẻ thất hứa mất!
Đàm Vân Yên học ngành Y khoa tại Úc, hiện tại muốn quay về nước xin vào bệnh viện để đi thực tập.
Vốn dĩ môi trường ở nước ngoài khá tốt, nhưng ngặt một nỗi cô đơn, cô ấy vẫn muốn quay về quê hương để sống gần hơn với gia đình, an cư lạc nghiệp.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Vân Yên trở về.
Mộng Linh xin nghỉ làm một buổi sáng để đón bạn, bởi vì cô sợ kẹt xe nên đã ra sân bay từ sớm.
Trong sảnh sân bay rộng rãi đông đúc người, hai cô gái vừa nhìn thấy đối phương nhào đến ôm nhau thắm thiết.
“Mộng Linh, tớ nhớ cậu chết mất!”
So với tính cách điềm đạm có phần ít nói của Mộng Linh thì Vân Yên lại năng động và cởi mở hơn rất nhiều.
Cô nàng thuộc tuýp người mạnh mẽ, bá đạo, dám nghĩ dám làm.
“Tớ cũng nhớ cậu lắm.
Vân Yên nhà ta mới mấy năm không gặp, bây giờ ngày càng trở nên xinh đẹp rồi.”
Vân Yên phì cười trước lời khen của Mộng Linh.
Vừa mới xuống sân bay nên cô ấy thấy rất đói, nghe tiếng kêu ọc ạch từ chiếc bụng của bạn thân mình, Mộng Linh không ngần ngại kéo mà cô vào một