Mộng Linh tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi điện thoại về cho mẹ.
Mặc dù Cầm Liên đã xuất viện được hơi một tháng nhưng sức khỏe vẫn còn yếu.
Mộng Linh khuyên mẹ cứ ở nhà tĩnh dưỡng, không được ra chợ bán hàng kiếm tiền nữa.
“Nếu hết tiền thì mẹ cứ nói với con, đừng cố gắng làm việc mà ảnh hưởng đến sức khỏe nhé!”
“Ừ ừ, mẹ biết rồi mà! Mộng Linh, con cũng phải chăm chuốt cho bản thân mình nữa, đừng cứ suốt ngày lo nghĩ cho mẹ.”
Mộng Linh vâng nhẹ một tiếng cho mẹ vui lòng.
Gia Huy đang học ở trường, nên cô không thể nói chuyện cùng cậu.
“Thế thôi ạ.
Mẹ nghỉ ngơi đi.”
Cô tắt máy, rồi tận dụng khoảng thời gian còn lại nằm trong phòng nghỉ của nhân viên, chợp mắt một lúc.
Hôm nay, Cố Tử Sâm tìm thêm một trợ lý nam để chia sẻ công việc với Mộng Linh.
Từ nay về sau, hầu như ngày nào cô cũng chỉ làm việc đến hai giờ chiều.
Tan làm, cô cùng Cố Tử Sâm đến trường học đón Minh Châu, rồi ghé vào trung tâm thương mại mua quà biếu để tối nay sang nhà ra mắt mẹ hắn.
Mộng Linh từng thắc mắc vì sao Cố Tử Sâm không ở nhà chính mà phải dọn ra sống riêng? Nếu cô nhớ không nhầm thì Cố gia chỉ có mỗi mình hắn, vậy Cố phu nhân chịu để con trai và cháu nội ở xa mình sao?
“Xuống hầm đỗ xe đợi tôi trước đi.”
Cô nghe theo sự sắp đặt của hắn, lủi thủi xuống hầm đỗ xe đợi Cố Tử Sâm.
Đây là vị trí đổ xe dành cho các vị lãnh đạo trong công ty, dù cho Mộng Linh đã rất cẩn thận để không bị ai bắt gặp, nhưng đến cuối cùng cô vẫn chạm mặt Cố Kiến Luân – tổng giám đốc của Cố thị, đồng thời cũng là chú ruột của Cố Tử Sâm.
Chuyện nhà người khác Mộng Linh không quản nhiều, nhưng mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng giữa Cố Kiến Luân và Cố Tử Sâm thì cả công ty đều biết.
Dù sao cũng là cấp trên, gặp mặt, Mộng Linh lịch sự cúi đầu chào ông ta.
“Thư ký Kiều, cô đang làm gì ở đây thế?”
Trước sự nghi vấn của Cố Kiến Luân, cô chỉ biết cười trừ cho xong.
Đúng lúc này Cố Tử Sâm đi đến, không nói tiếng nào mà mở cửa xe đằng sau, hất cằm bảo cô chui vào bên trong.
“Cháu về trước đây.” Cố Tử Sâm mở miệng, xem như một lời chào hỏi.
Mặc cho Cố Kiến Luân còn đứng nhíu mày suy nghĩ, hắn nhấn ga rời khỏi hầm đỗ xe, lái thẳng đến trường học của con gái.
Bởi vì về sớm, nên Cố Tử Sâm phải vào lớp xin phép cô giáo của Minh Châu.
Mộng Linh ngồi bên ngoài xe, tranh thủ xem đầu tóc cho gọn gàng.
Đây là lần đầu tiên cô đến tiếp chuyện với người lớn, nên không tránh khỏi căng thẳng.
Dù rằng giữa cô với Cố Tử Sâm chỉ là đóng kịch, nhưng vẫn phải giữ hình tượng của bản thân một chút!
“Mẹ à…”
Nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của Minh Châu, cô đẩy cửa xuống xe, dang rộng vòng tay với cô bé.
Lần đầu bé con thay đổi cách xưng hô, nên cô vẫn còn thấy hơi lạ lẫm.
“Cục cưng của mẹ, hôm nay con đi học có vui không?” Dẫu vậy, Mộng Linh phối hợp nhiệt tình.
Minh Châu gật đầu, vui vẻ khoe với cô thành tích học tập.
Bé con còn nghe lời Mộng Linh dặn, hùng hổ tuyên bố về người mẹ xinh đẹp với thằng bé bắt nạt mình lần trước và hứa chắc nịch sẽ dẫn cô đến gặp nó.
Cố Tử