Hôn lễ của Cố Tử Sâm và Mộng Linh được chuẩn bị vô cùng nhanh chóng, từ trang sức cô dâu đến nhẫn cưới cho cả hai người, hắn đều để một mình cô gái nhỏ tùy ý lựa chọn.
Cuối tuần, Minh Châu được nghỉ học.
Cố Tử Sâm lái xe đưa Mộng Linh và bé con đến cửa hàng váy cưới.
Hắn ngồi an tĩnh trên ghế chờ dành cho khách, lật mở quyển tạp chí thể thao cho đỡ buồn chán.
Mộng Linh theo hướng dẫn của nhân viên đi chọn váy cưới.
Thi thoảng, cô sẽ hỏi qua ý kiến của Minh Châu.
Nếu bé con thích, cô sẽ mặc thử xem thế nào.
“Ba mau nhìn xem, mẹ xinh quá đi!” Minh Châu ngồi bên cạnh Cố Tử Sâm, vỗ tay tay tán thưởng.
Cố Tử Sâm đặt quyển tạp chí xuống bàn, hướng mắt lên nhìn người con gái vừa bước ra từ trong phòng thử đồ.
Mộng Linh diện trên người chiếc váy cưới đuôi cá trễ vai bằng chất liệu lụa trắng cao cấp.
Thoạt nhìn có chút đơn giản, nhưng kiểu dáng và đường may lại vô cùng tỉ mỉ, càng giúp tôn lên nước da trắng hồng và vóc dáng mảnh mai vốn có của cô gái nhỏ.
“Thích chứ?” Hắn hỏi.
Mộng Linh gật gật, Cố Tử Sâm liền bảo cô lấy mẫu váy cưới này.
Bản thân cô chưa từng nghĩ việc chọn váy cưới lại nhanh chóng như vậy, nhưng cũng đâu có ý nghĩa gì chứ? Hai người là kết hôn hợp đồng!
Trước đây, Mộng Linh không ít lần tưởng tượng mình và Thiệu Quang Phong cùng đi chọn váy cưới, nghĩ đến viễn cảnh anh ta nhìn thấy cô bước ra từ phòng thay đồ, vui vẻ như thế nào, hạnh phúc ra sao.
Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn là ảo tưởng của một mình cô.
Hiện tại, đến mở lời hỏi qua ý kiến của Cố Tử Sâm, Mộng Linh cũng không có dũng khí.
Biết làm sao được? Trong cuộc hôn nhân này, hắn thậm chí còn chẳng hào hứng bằng con gái của mình, Cố Minh Châu nữa.
Chỉ trong vài ngày mà mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Thiệp mời được phát đi, khách mời không đến năm mươi người, hầu hết là những người có mối quan hệ mật thiết với Cố gia.
Thiệp mời đưa đến tay Cố Kiến Luân.
Nhìn thấy tấm ảnh cô dâu, chú rể trong tấm thiệp, ông ta thật sự rất bất ngờ.
Trước nay Cố Kiến Luân vẫn luôn âm thầm để ý đến đời tư của Cố Tử Sâm, nhưng chưa bao giờ thấy hắn thân thiết với thư ký của mình, chứ đừng nói gì là yêu đương rồi tiến đến hôn nhân như hiện tại.
Cố Tử Sâm đến tận bệnh viện đưa thiệp cưới cho Khương Vĩnh Thành.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa, anh vừa cởi áo blouse trắng treo lên giá đồ, còn đang định nhâm nhi tách trà nóng thì bị tên bạn thân kia làm cho sốc tận óc.
Trà còn chưa kịp uống đã muốn phun hết ra bên ngoài.
“Cậu… cậu nói bản thân sắp kết hôn?”
“Ừ.
Nhìn mặt tôi giống đùa lắm sao?” Cố Tử Sâm nhíu mày.
Ai mà tin được một kẻ chỉ biết vùi đầu vào công việc, mặt lạnh như tiền, tâm cứng hơn đá như hắn lại có thể tìm được đối tượng kết hôn? Khương Vĩnh Thành nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nào.
Tên này rõ ràng là sau khi vợ cũ rời đi thì hắn đã vô cùng bài xích với chuyện yêu đương.
Mà nếu có, thời gian đủ lâu để tính đến chuyện gắn bó cả đời thì người bạn thân như anh phải biết rõ chứ?
Đằng này đến lúc đưa thiệp cưới, Khương Vĩnh Thành còn chẳng biết cô dâu là ai.
Vô lý thật!
“Cậu kết hôn cùng ai?”
“Thiệp mời ngay trước mặt, còn không tự mình xem đi?”
Khương Vĩnh Thành lườm Cố Tử Sâm một cái sắc lẻm, sau đó tự mở tấm thiệp ra xem.
Anh khựng lại một lúc, cảm thấy họ tên cô dâu rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.
Anh còn chưa kịp hỏi Cố Tử Sâm thì hắn đã đứng dậy, phủi mông chuẩn bị ra về.
“Có thắc mắc gì để