Mộng Linh chờ đến khi mẹ cô ngủ rồi mới cầm túi và áo khoác chuẩn bị rời đi.
Cô nhìn quanh phòng không thấy Gia Huy đâu, mới nhớ cậu vừa ra ngoài nghe điện thoại.
Gia Huy đứng ở một góc hành lang, không biết là đang nói chuyện cùng ai mà dáng vẻ lén la lén lút.
Mộng Linh tò mò nên lại gần muốn nghe trộm.
“Bán máu sao? Có thể kiếm được bao nhiêu vậy?”
“Vì là nhóm máu hiếm nên cũng kiếm được kha khá tiền đấy.”
Cô nghe đến đây thì với tay, giật lấy điện thoại của em mình.
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng ồn ào, xích mích vội tắt điện thoại.
“Gia Huy, em định làm gì thế hả?”
“Chị mau trả lại điện thoại cho em đi.”
Gia Huy nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt ngấm, thở dài bất lực.
Tuy rằng cậu không nói bản thân định làm gì, nhưng Mộng Linh đã lờ mờ đoán ra được.
“Em định bán máu phi pháp để lấy tiền cho mẹ làm phẫu thuật đúng không? Không được, chị tuyệt đối không cho phép.”
Biết Mộng Linh đã nhận ra ý định của mình, Gia Huy đành thành thật thú nhận hết mọi chuyện.
Thông qua bạn bè cậu biết được một chỗ mua máu với giá cao, nên quyết định thử một lần.
Dù sao cũng cần tiền gấp, so với những việc khác, bán máu là giải pháp tốt nhất rồi.
Mộng Linh nghe xong rất giận dữ, lên giọng cấm đoán em trai mình.
Gia Huy không bằng lòng, quyết tranh luận với cô đến cùng.
“Xem như chị xin em đấy.
Chờ chị nghĩ cách có được không?”
“Số tiền lớn như vậy chị kiếm đâu ra? Cứ mặc kệ em đi.” Cậu gắt lên.
Mộng Linh quỳ xuống khóc ngắn khóc dài, bỗng chốc khiến Gia Huy rơi vào tình huống khó xử.
Cậu cũng không muốn nhìn thấy chị gái mình đau lòng, cuối cùng đã đồng ý với cô sẽ không làm chuyện dại dột.
Mộng Linh lau nước mắt, dặn dò Gia Huy chăm sóc cho mẹ.
Cô trở về nhà, lúc đang ngồi trên xe buýt thì nhận được điện thoại từ cô bạn thân Đàm Vân Yên.
“Vân Yên, giờ này cậu gọi cho mình có việc gì thế?”
“Đồ ngốc này, cậu có biết Thiệu Quang Phong ở bên Pháp đã cắm cho cậu một cặp sừng lớn không?”
Mộng Linh sững người, cứ ngỡ Vân Yên đang nói đùa.
Nhưng chuyện này đâu phải muốn đùa là đùa được? Hơn nữa giọng nói của cô ấy còn rất căng thẳng.
“Cậu… cậu nói gì thế?” Cuối cùng Mộng Linh vẫn là kiên nhẫn hỏi lại.
Đầu dây bên kia thở dài ảo não, dùng hết sức lực như muốn hét vào điện thoại:
“Tớ nói cậu bị Thiệu Quang Phong cắm sừng rồi.
Hắn đã có bạn gái khác, hai người họ vừa mới chụp ảnh kỷ niệm ba tháng yêu nhau nữa kìa.”
Nói xong, Đàm Vân Yên gửi một đường liên kết sang điện thoại của Mộng Linh, chỉ là cô không xem được.
Hỏi ra mới biết đây là tài khoản mạng xã hội khác của Thiệu Quang Phong, có lẽ từ lâu đã chặn Mộng Linh rồi.
“Mẹ nó! Tên đàn ông khốn kiếp này!” Đàm Vân Yên không nhịn được mà chửi thề.
Cô ấy chụp màn hình điện thoại của mình, gửi sang cho Mộng Linh.
Cô xem xong không khỏi bàng hoàng, suýt chút nữa còn đánh rơi điện thoại.
“Không thể nào…”
Đàm Vân Yên lo lắng hỏi han cô, Mộng Linh không có tâm trạng để tiếp tục nói chuyện.
Cô trả lời qua loa vài câu, rồi tắt máy.
Mộng Linh xuống ngay ở trạm xe buýt kế tiếp, dù vẫn chưa về đến nhà.
Cô đi lang thang trên đường lớn, hai mắt sớm đã đỏ hoe lên, được bao phủ bởi một làn nước dày tinh khiết.
Gió thổi nhẹ cũng đủ làm hai hàng nước mắt rơi xuống, Mộng Linh chua xót đưa tay quệt đi.
Thiệu Quang Phong có người phụ