Mộng Linh lên cơn sốt cao, mặt mũi nóng bừng, vầng trán nhăn nhíu lại đầy khổ sở.
Cố Tử Sâm vốn định đưa cô đến bệnh viện, nhưng sau khi gọi điện thoại hỏi qua Khương Vĩnh Thành, anh đã chỉ cho hắn vài cách có thể hạ sốt tại nhà.
“Tôi đang lái xe trên đường trở về nhà, bây giờ sẽ chạy sang đó xem thế nào.”
Trong lúc đợi Khương Vĩnh Thành, Cố Tử Sâm liền làm theo lời anh, tìm thuốc hạ sốt trong tủ thuốc y tế cho Mộng Linh uống.
Trên người cô đổ rất nhiều mồ hôi, Cố Tử Sâm đứng bên cạnh giường nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vươn tay cởi bỏ vài nút áo trước khuôn ngực phập phồng.
“Tiểu Châu, con mau sang phòng ngủ với thím Vương đi! Ở đây có ba là được rồi.” Cố Tử Sâm lựa lời nói với con gái.
Minh Châu rất lo cho Mộng Linh, bé con cứ đứng bên cạnh giường mãi không chịu đi.
Cố Tử Sâm phải dỗ dành một lúc, Minh Châu mới cầm theo gối cùng thím Vương sang phòng bà ấy ngủ.
Chừng mười lăm phút sau, Khương Vĩnh Thành đã lái xe đến.
Anh xem qua tình trạng của Mộng Linh, sau đó hỏi han Cố Tử Sâm, biết hắn đã cho cô uống thuốc hạ sốt thì yên tâm hơn phần nào.
“Cái gì đây?” Khương Vĩnh Thành nhìn túi ni lông lấp ló đằng sau chiếc túi xách đặt trên bàn học của Minh Châu, tò mò rút nó ra xem thử.
Bên trong là thuốc cùng sổ khám bệnh, trên đó còn viết tên của Mộng Linh.
Khương Vĩnh Thành hơi nhíu mày, đưa ánh mắt sang nhìn người đàn ông đang ngồi trầm tĩnh bên cạnh giường bệnh:
“Cô ấy bị bệnh mấy ngày nay rồi.
Cậu có biết không?”
Đổi lại, anh nhận được một cái lắc đầu đầy dứt khoát từ Cố Tử Sâm.
Là không biết?
Suýt chút thì Khương Vĩnh Thành quên mất! Cái tên lạnh lùng, vô cảm đó thì biết quan tâm ai chứ? Anh hỏi thừa rồi!
“Mau lấy nước ấm lau người cho cô ấy đi.
Ngồi đực ra đó làm gì?” Anh bất mãn lên tiếng.
Cố Tử Sâm nheo mắt hỏi lại:
“Tôi sao?”
“Mẹ nó, chẳng lẽ là tôi? Mộng Linh là vợ của tôi hay của cậu?”
Cùng lắm chỉ là vợ trên danh nghĩa, anh cáu cái gì? Cố Tử Sâm lườm Khương Vĩnh Thành một cái, sau đó mới xuống dưới nhà pha nước ấm.
Dù vậy, hắn vẫn rất tận tình lau chân tay cho Mộng Linh.
“Lau cả phần cổ nữa.” Khương Vĩnh Thành nhắc hắn.
Cố Tử Sâm thử hắt một hơi, mấy đầu ngón tay cứng đờ.
Chần chừ một lúc, đến cuối cùng người đàn ông này lại bỏ chiếc khăn xuống giường.
“Không được.”
“Vậy thì để tôi lau?” Khương Vĩnh Thành mệt mỏi định cầm chiếc khăn lên, lại bị Cố Tử Sâm giật phăng lấy.
Hắn đẩy nhẹ cổ áo Mộng Linh, luồn khăn vào bên trong lau người giúp cô, gương mặt quay đi chỗ khác không dám nhìn.
Mặc dù biểu cảm vẫn cứng đơ như đá, nhưng lại khiến Khương Vĩnh Thành bật cười.
Hóa ra Cố Tử Sâm cũng biết ngại!
Tối nay Khương Vĩnh Thành vừa xử lý thành công một