“Thăm cũng thăm rồi, ăn cũng ăn rồi.
Bác sĩ Khương, cậu có thể trả lại không gian yên tĩnh cho chúng tôi được chưa?”
Cố Tử Sâm cất lời vàng ngọc, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Khương Vĩnh Thành.
Anh đang nhai dở miếng táo trong miệng, nghe hắn nói vậy thì oán thán trong lòng.
Mất công đến thăm Cố Tử Sâm, đã không nhận được lời cảm ơn thì thôi, lại còn bị hắn đuổi khéo về.
Khương Vĩnh Thành lườm hắn, phủi mông đứng dậy.
“Được rồi, tôi với Vân Yên về đây.
Mộng Linh à, em giúp anh chăm sóc tốt cho cái tên khó ưa này nhé.”
Mộng Linh nghe vậy thì bật cười, gật đầu với Khương Vĩnh Thành.
Cố Tử Sâm và anh, một người lãnh đạm, một người tính tình có chút trẻ con, thật không hiểu vì sao lại có thể chơi thân với nhau được nữa!
Gần sáu giờ tối, thím Vương đem cháo bào ngư vào trong bệnh viện.
Cố Tử Sâm đã ngán ăn thứ này lắm rồi, liền dặn bà ngày mai nấu cơm cho hắn.
“Minh Châu cứ nhắc cháu suốt.
Con bé chắc là nhớ cháu nhiều lắm!” Thím Vương nói với hắn.
Cố Tử Sâm cũng rất nhớ con gái.
Từ lúc xảy ra tai nạn nhập viện đến giờ, hắn chỉ mới gọi về cho Minh Châu hai lần.
Thậm chí Cố Tử Sâm còn không dám bật chế độ video vì sợ con bé sẽ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn.
“Tuần sau cháu xuất viện rồi.
Thím giúp cháu lựa lời nói với Tiểu Châu, an ủi con bé nhé!”
“Ừ, thím biết rồi.
Dạo gần đây phu nhân rất hay đến chơi với con bé.
Nhìn hai bà cháu họ vui vẻ như vậy, thím cũng thấy mừng.”
Cố Tử Sâm gật gật, nhìn thím Vương rồi mỉm cười.
Hắn biết Phương Lan rất thương Minh Châu, chỉ là bà ấy cứ canh cánh trong lòng chuyện cũ nên mới giữ khoảng cách với con bé.
Bây giờ hắn đã kết hôn cùng Mộng Linh, có lẽ bà cũng nguôi ngoai được phần nào.
Thím Vương ở trong bệnh viện gần một tiếng đồng hồ.
Bà vừa về được một lúc thì Cố Tử Sâm nhận được cuộc gọi từ Trình Bân.
Mộng Linh ra ngoài hành lang ngồi để không làm phiền đến Cố Tử Sâm.
Cô cũng tranh thủ gọi điện thoại về cho mẹ, hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà.
“Đã tìm ra kẻ lái xe mô tô gây tai nạn rồi sao? Cậu nói hắn ta đang bị tạm giam, vì có liên quan đến một đường dây buôn bán chất cấm?”
“Vâng, thưa chủ tịch.” Trình Bân xác nhận lại với hắn.
Từ đầu đến cuối Cố Tử Sâm vẫn không tin đó chỉ là một tai nạn giao thông đơn thuần, nếu không đám người kia đã chẳng phải hối hả lục tìm bản hợp đồng rồi mang đi mất.
Hiện tại đã điều tra được danh tính của kẻ gây tai nạn, cho nên việc tìm ra người đứng sau hắn ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin có ích đi.
Còn nữa, cậu giúp tôi tìm một luật sư cho người kia, chúng ta phải nhanh đối phương một bước, hiểu chứ?”
“Vâng, tôi hiểu rồi thưa chủ tịch.”
Trình Bân tắt máy, Cố Tử Sâm để chiếc điện thoại xuống giường.
Hắn vừa mở ngả lưng ra đằng sau thì nhạc chuông cuộc gọi lại vang lên.
“Có chuyện gì nữa sao?” Hắn hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng không nói gì.
Cố Tử Sâm khẽ nhíu mày, nhìn vào màn hình điện thoại thì phát hiện là một số máy lạ.
Vừa nãy hắn còn tưởng Trình Bân gọi lại cho hắn để nói thêm điều gì.
Hóa ra không phải!
“Alo, cho hỏi ai vậy?”.
Truyện