Thái độ của Cố Tử Sâm đối với Mộng Linh thay đổi rõ rệt qua từng ngày.
Hắn thậm chí còn chủ động bắt chuyện với cô, hoặc bày ra những hành động ấm áp, khiến cho Mộng Linh cảm thấy rung động.
Sáng nay hắn đã đặt bàn ở nhà hàng từ trước, sau khi Mộng Linh đón Minh Châu đi học về, ba người sẽ đến đó dùng bữa tối.
Cố Tử Sâm vốn định đi đón con bé cùng với Mộng Linh, nhưng buổi chiều hắn còn có một cuộc hẹn với đối tác, không thể không đi được.
Bốn giờ chiều, Mộng Linh ngồi taxi từ công ty đến thẳng trường tiểu học của Minh Châu.
Chẳng mấy chốc cổng trường đã mở ra, âm thanh ríu rít của trẻ con nhanh chóng lan ra khắp sân trường rộng lớn.
“Tiểu Châu, mẹ ở đây.”
Bé con nhào về phía Mộng Linh, dang tay ôm chầm lấy cổ cô.
Hai mẹ còn vừa nắm tay nhau đi ra cổng vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ, cho đến khi một người phụ nữ đứng chắn ngay trước mặt.
Là Thẩm Yến, vợ cũ của Cố Tử Sâm.
Mộng Linh bất giác nắm chặt lấy tay Minh Châu, định không để ý đến cô ta mà lướt qua ngay tức khắc.
Không ngờ Thẩm Yến lại đi tới, chủ động bắt chuyện:
“Minh Châu à, con có khỏe không?”
Minh Châu ngơ ngác nhìn cô ta, đối với người phụ nữ ở trước mặt thì không có thiện cảm cho lắm.
Bé con lùi về phía sau, nép lấy sau chân của Mộng Linh, im lặng không nói gì.
“Tiểu Châu tất nhiên là khỏe rồi.
Lần trước chị cũng đã nghe những lời Tử Sâm nói, phiền chị sau này đừng đến làm phiền chúng tôi nữa.” Mộng Linh lấy hết can đảm nói với người phụ nữ trước mặt.
Thẩm Yến không xứng đáng được gặp Minh Châu.
Cô ta bỏ đi từ khi con bé còn nhỏ xíu, khiến một người ngoài như Mộng Linh nhìn vào đã thấy bất bình, thì không biết chính con bé và cha của nó sẽ cảm thấy thế nào nữa.
Chắc chắn là rất căm hận!
Minh Châu còn nhỏ, Mộng Linh không muốn để con bé biết quá nhiều mà phải chịu những tổn thương không đáng có.
Cô bế Minh Châu lên, không muốn đôi co với Thẩm Yến mà chủ động rời đi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, Mộng Linh đã bị cô ta kéo lại.
Cô mất đà, làm rơi chiếc ba lô của Minh Châu, suýt chút còn ngã nhào ra đất.
Cơn tức giận trỗi dậy, Mộng Linh để con bé đứng xuống, nhíu chặt lông mày nhìn người phụ nữ kia, đanh giọng:
“Rốt cuộc chị muốn cái gì?”
“Tôi muốn nói chuyện con của mình, cô lấy quyền gì ngăn cản? Minh Châu, lại đây với mẹ đi con.” Thẩm Yến kéo mạnh tay Minh Châu, khiến con bé sợ quá khóc òa lên.
Mộng Linh vội đẩy cô ta ra, một lần nữa bế Minh Châu lên.
Người phụ nữ này thật mặt dày hết thuốc chữa.
“Tránh ra.
Cô làm con bé sợ có biết không?”
“Cô mới là người phải tránh ra đó.
Cô là cái thá gì hả?” Thẩm Yến gào lên, trước mặt bao nhiêu phụ huynh còn ở trong sân trường.
Cô ta trừng mắt về phía Mộng Linh, như thể cô mới là người thứ ba xen vào gia đình bọn họ.
Tình cảnh oái oăm như hiện tại, Mộng Linh nhất thời lúng túng không biết phải làm