Tám giờ tối, Cố Tử Sâm định lái xe đưa Mộng Linh về nhà, nhưng cô lại nói hắn đưa mình đến bệnh viện.
“Cô cảm thấy không khỏe sao?”
“Không phải.
Thật ra… tôi vào bệnh viện thăm mẹ.”
Cổ Tử Sâm khẽ gật đầu, tra chìa khóa vào ổ, đạp mạnh chân ga rời đi.
Xe chạy chừng ba mươi phút, rồi dừng lại ở trước cổng bệnh viện Trí Đức.
Mộng Linh xuống xe, hắn liền mở cửa kính, nghiêng đầu ra ngoài:
“Dù sao cũng đến đây rồi, đợi tôi gửi xe vào bên trong thăm mẹ cô một chút.”
“Chủ tịch, thật sự không cần đâu! Đã trễ lắm rồi, anh mau về đi, đừng để Tiểu Châu lo lắng.”
Mộng Linh cảm thấy không thích hợp lắm nếu để giờ này còn để Cố Tử Sâm vào bên trong thăm mẹ mình.
Cô khéo léo từ chối hắn, rồi một mình đi vào trong bệnh viện.
Hắn thẫn người ra một lúc, chợt nhớ đến điều gì đó mà lấy điện thoại ra, nhấn một dòng số dài.
“Giờ này còn gọi cái gì hả? Nói nhanh, ông đây bận lắm!”
“Này, cậu giúp tôi tìm hiểu bệnh án của một bệnh nhân đang điều trị ở Trí Đức không?”
Người ở đầu dây bên kia là Khương Vĩnh Thành - bạn thân của Cố Tử Sâm từ thời trung học.
Anh là bác sĩ khoa Ngoại của bệnh Trí Đức, đồng thời cũng là con trai của giám đốc bệnh viện.
“Không.
Tôi không thể tiết lộ bệnh án của bệnh nhân được.” Khương Vĩnh Thành lập tức từ chối.
Rõ ràng anh vừa nói là rất bận, nhưng vẫn dành thời gian thuyết giáo cho Cố Tử Sâm một tràng về đạo đức nghề y và vấn đề liên quan đến pháp luật.
Hắn nghe đến lùng bùng lỗ tai, lập tức ngắt lời Khương Vĩnh Thành:
“Phá lệ một lần đi? Nếu cậu không giúp, tôi cũng sẽ tìm được người khác.”
Anh mắng cho hắn vài câu, rồi cũng đồng ý.
Khương Vĩnh Thành thắc mắc:
“Rốt cuộc là ai phải khiến cậu bận tâm như vậy?”
“Lắm chuyện, bận thì đi làm việc đi.
Tôi tắt máy đây.”
Cố Tử Sâm vẫn luôn như thế, đạt được mục đích bèn quay ngoắt thái độ.
Đầu dây bên kia nhìn vào màn hình cuộc gọi đã ngắt kết nối không ngừng oán thán.
Chẳng mấy chốc Khương Vĩnh Thành đã nhận được thông tin của người cần tìm.
Là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, tên Cầm Liên.
Phía dưới còn có thông tin người giám hộ, con gái – Kiều Mộng Linh.
…
Hôm sau, Mộng Linh đã thuê được bảo mẫu chăm sóc cho mẹ.
Người phụ nữa kia khoảng chừng bốn mươi, dáng người nhanh nhẹn.
Trông bà ấy có vẻ hiền lành, thật thà, cho nên cô cũng yên tâm được phần nào.
“Dì à, cháu đi nhé! Nếu mẹ cháu có gì bất thường, phiền dì gọi cho cháu với ạ.”
Gia Huy đã đến trường từ sớm, Mộng Linh dặn dò người phụ nữ kia xong thì rời đi.
Phí chăm sóc theo ngày là năm trăm nghìn, cộng thêm tiền phòng bệnh, tiền thuốc men, đoán chừng phải mất một khoản lớn.
Cô rầu rĩ, nhưng vẫn phải an ủi bản thân chấp nhận.
Dù có thế nào, Mộng Linh cũng không thể để mẹ thiếu thốn, chịu khổ được.
Hôm qua cô nói mình đã có cách lo liệu chi phí phẫu thuật cho mẹ, cốt cũng để Gia Huy an tâm.
Nhưng mà sau một đêm trằn trọc,