Lần đầu tiên, Từ Vi Vũ nhìn thấy Lâm Hi Hi là ở nghĩa trang.
Đó là một ngày mùa đông gió heo hút, từng giọt mưa nhỏ xuống lạnh buốt đến tận xương tủy.
Trên bậc thang một người đi lên một người đi xuống, cứ thế đối mặt, bốn mắt nhìn nhau giây lát.
Sau đó lướt qua nhau cũng chẳng lưu lại ấn tượng gì đặc biệt.
Lần thứ hai họ gặp nhau ở đại sảnh công ty.
Từ Vi Vũ được một nhóm cấp dưới vây quanh đi ra khỏi thang máy.
Lúc đó Lâm Hi Hi đang ôm một bó hoa tulip đỏ rất lớn từ bên ngoài bước vào, cửa kính tự động từ từ mở ra, hai người lại lần nữa đối mặt.
Lâm Hi Hi là một đại mỹ nhân, một mỹ nhân hiếm gặp, dù là gương mặt hay vóc dáng cao gầy của cô cũng đều hết sức nổi bật giữa đám đông.
Cho dù cô chỉ mặc áo lông và quần jeans rất giản dị vẫn vô cùng đẹp mắt.
Cho nên tuy đã cách mấy ngày nhưng Từ Vi Vũ vẫn vô thức nhớ đến lần gặp gỡ ngắn ngủi tình cờ trước đó.
Lần thứ ba họ gặp nhau là ở cửa hàng bán hoa, đó là đêm giáng sinh, màn đêm buông xuống những ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Hiếm khi mới có một ngày Từ Vi Vũ không tăng ca, anh cho trợ lý đi chơi với bạn gái, còn mình thì bảo tài xế Trịnh tìm quán hoa gần đó.
Lão Trịnh nhớ ở khu này mới có một cửa hàng hoa mới khai trương cách đây không lâu, nên lái xe tới đó.
Cửa hàng bán hoa tên Rosee, biển hiệu chữ trắng trên nền đen, ngắn gọn đơn giản nhưng sang trọng, vô cùng nổi bật.
Từ ngoài nhìn xuyên qua hai cánh cửa thủy tinh của tiệm, có thể thấy cây cối xanh tốt, muôn hoa đua sắc bên trong.
" Từ tiên sinh, cần mua hoa gì?" Lão Trịnh chuẩn bị bước xuống xe.
Ba năm trước, Từ Vi Vũ bị tai nạn xe phải cắt bỏ cẳng chân trái, tuy rằng có sử dụng chân giả nhưng làm sao có thể so với đôi chân lành lặn trước đây được, phải luôn chống gậy khi đi đường.
Cho nên mỗi khi cần mua đồ đạc đều do lão Trịnh hoặc trợ lý của anh làm thay.
Nhưng lần này, Từ Vi Vũ lại lên tiếng ngăn cản:
"Không cần, tôi sẽ tự đi.
Chú cứ ở lại trong xe".
Không đợi lão Trịnh kịp phản ứng, anh đã đẩy cửa chống gậy bước ra ngoài.
Theo một chuỗi tiếng chuông đinh đoong kêu trong trẻo, Từ Vi Vũ bước vào cửa hàng hoa.
Theo thói quen, anh quan sát một vòng tiệm hoa, cửa hàng này khoảng từ một đến hai trăm mét vuông, khó tính chính xác được, trang trí không tệ, rất chú ý cách trưng bày hoa và cây cỏ, không hề bừa bộn như những cửa hàng hoa bình thường khác mà ngược lại còn toả ra một vẻ đẹp giản dị ấm áp.
Nhưng trong cửa hàng lại không có người, Từ Vi Vũ nhíu mày, anh không thích vào cửa hàng