Từ Vi Vũ nghe cô nói vậy, khoé mắt cong cong, anh không để lộ cảm xúc ra ngoài, hơn nữa cũng không biểu hiện chán nản, nếu không phải thật sự quan tâm lo lắng cho anh, để ý đến từng hành động nhỏ, cô không thể nào nhìn ra được điều đó.
Nghĩ vậy, lồ ng ngực tựa như có gì đó thiêu đốt, vô cùng ấm áp dễ chịu.
“ Hi Hi, lại đây, để anh ôm em một chút.
”
Anh dịu dàng cất tiếng, mở rộng cánh tay, dáng vẻ nghênh đón giai nhân vào lòng.
Lâm Hi cũng không vờ làm cao, hết sức ngoan ngoãn từ ghế sofa đơn đi qua, lao vào vòng tay anh.
Từ Vi Vũ siết chặt hai tay, ôm sát bờ vai, hôn lên đ ỉnh đầu cô.
Sau đó thì thầm bên tai cô chuyện bên Pháp bất ngờ chặt đứt nguồn cung vốn trong nước.
Cô dạ một tiếng, cũng không quá lo lắng, ngẩng đầu hỏi:
“ Vậy bây giờ anh tính sao ạ? ”
Từ Vũ không trả lời trực tiếp, mà có chút ngạc nhiên hỏi lại:
“ Em không lo lắng sao? ”
Ngay cả Tần Chu đã theo anh nhiều năm như vậy, quen nhìn thấy sóng to gió lớn, tối nay vẫn có chút thất thổ, tuy Lâm Hi không phải nhân viên của anh, nhưng với quan hệ của hai người, lẽ ra cô phải lo lắng hơn cả Tần Chu mới đúng.
Phản ứng của bé con này, hoàn toàn khác lạ!
Lâm Hi đẩy đẩy vai anh, tạo ra chút khoảng cách giữa hai người, sau đó mới điềm nhiên trả lời:
“ Tệ nhất là mất việc, nhưng vẫn còn công ty mà, rồi hãy nói cho dù anh có phá sản mất luôn công ty, không phải còn có em sao, chuyện khác không nói, nuôi anh cả đời cũng thong thả, nên có gì đâu mà nôn nóng ”
Hoàn toàn là giọng điệu địa chủ giàu có bao dưỡng tình nhân nhỏ mà.
Anh nghe xong câu trả lời của cô thật sự dở khóc dở cười, anh định nói với cô tài chính đột nhiên bị cắt đứt, không chỉ đơn giản là sự mất mát của riêng Bác Lãng, mà sẽ trực tiếp gây ra nhiều tác động khó lường với cả những công ty con chi nhánh của nó, còn muốn nói với cô, nếu tình huống chuyển biến xấu hơn, anh không chỉ phá sản mà còn có khả năng sẽ mắc nợ …
Nhưng lúc này, nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, dáng vẻ bình chân như vại chẳng chút để ý, anh cảm thấy không cần phải tiếp tục thử dò xét suy nghĩ của cô nữa.
Anh tồi tệ như vậy, cô lại trong sáng vô tư đến thế.
Từ Vi Vũ tự khinh bỉ chính mình đồng thời không cách nào ngăn được niềm vui đang nhảy nhót trong lòng.
Có lẽ những lời cô nói lúc này đều là lý tưởng hóa, suy cho cùng, vợ chồng vốn thân thiết gần gũi như chim cùng rừng, nhưng khi tai họa đến thì mỗi người tự bay đi, phải tự mình chống chọi, tình huống như vậy cũng không hiếm thấy, hiện tại Lâm Hi nói vậy có lẽ do nhiệt huyết tuổi trẻ bốc đồng, đợi đến khi anh thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, tàn tật, già cõi, ăn không ngồi rồi …
Tỉnh táo lại có lẽ cô sẽ hối hận.
Nhưng Từ Vũ lại nghĩ, chắc bản thân rảnh quá không việc gì làm, mới tự đi tìm chuyện buồn lo vô cớ.
Không nói đến việc không thể nào có chuyện đó xảy ra, cho dù giang hồ hỗn độn thật sự phải đến đến bước đó, anh sẽ không đợi cô vứt bỏ, mà sẽ tự mình chấm dứt trước.
Vậy nên, anh liền thay đổi giọng điệu, dịu dàng nói:
“ Ngoan, yên tâm, chuyện này anh đã tìm được cách giải quyết, dù bên Pháp có chặt đứt tài chính cũng không ảnh hưởng gì tới Bác Lãng ”
Cô căn bản không có lo lắng, Lâm Hi bĩu môi, cũng không tiếp tục truy hỏi biện pháp giải quyết của anh là gì, chỉ hỏi:
“ Vậy rốt cuộc anh mất hứng gì ạ? ”
Anh lại ôm cô vào lòng, thở dài:
“ Ba anh … có lẽ không ổn ”
Đây mới chính là lý do khiến tối nay tâm tình anh không tốt, về phần tổng công ty bên Pháp cắt đứt tài chính gì đó, với anh mà nói hoàn toàn không ảnh hưởng.
Anh cũng không ngốc, sớm muộn gì tổng công ty cũng sẽ do anh trai cùng cha khác mẹ làm chủ, tương lai phải nhìn sắc mặt hắn ta để sống, chỉ có nước nôn chết.
Cho nên trước đó rất lâu anh đã sắp xếp mọi việc, chỉ đợi thời cơ chín muồi nhắm một phát trúng đích, cắt đứt hoàn toàn quan hệ của Bác Lãng với bên Pháp, nhân tiện cho tên anh trai đó một bài học khắc cốt ghi tâm.
Bây giờ, cuối cùng thời cơ cũng đã đến …
Nhưng lại có